Hà và Minh cưới nhau đã mười năm, cuộc sống tưởng chừng êm đềm với cậu con trai tám tuổi. Hà luôn tin tưởng Minh, người chồng tận tụy, và cả Lan – cô bạn thân từ thời đại học, người luôn có mặt trong những lúc Hà cần sẻ chia. Nhưng Hà không hề biết, đằng sau những nụ cười và lời hỏi han, Minh và Lan đã lén lút qua lại hơn một năm.
Mọi chuyện vỡ lở vào một buổi tối, khi Hà vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại Minh: “Anh nhớ em, tối nay gặp nhé?” – từ số của Lan. Hà chết lặng. Cô đối chất với Minh, và anh ta thú nhận. Lan cũng thừa nhận, nhưng không một lời xin lỗi, chỉ lạnh lùng: “Chuyện tình cảm không ai cấm được.”
Hà đau đớn cắt đứt liên lạc với cả hai. Minh dọn ra ngoài, sống chung với Lan. Hà một mình nuôi con, cố gắng che giấu nỗi đau để con trai không bị tổn thương. Nhưng trẻ con nhạy cảm hơn người lớn nghĩ. Một ngày, cậu bé nghe lén được cuộc gọi của Minh và Lan, biết được sự thật.
Rồi một buổi chiều, điện thoại Hà reo lên. Đầu dây bên kia là giọng của Tâm – con gái mười lăm tuổi của Lan từ cuộc hôn nhân trước. Tâm gằn giọng, không chút kiêng dè: “Mẹ tôi đúng là chẳng ra gì. Bà ta cướp chồng của cô, giờ còn vênh váo khoe khoang. Tôi ghét bà ta!” Hà chưa kịp đáp, Tâm đã cúp máy, để lại trong lòng Hà một cảm giác vừa xót xa vừa trống rỗng.
Câu chuyện khép lại, không ai thắng, chỉ có những vết thương chẳng thể lành.