Tôi là Hạnh, 38 tuổi, từng là một cô gái rạng rỡ với ước mơ và nụ cười luôn nở trên môi. Chín năm trước, tôi kết hôn với Minh, người đàn ông tôi yêu say đắm. Anh từng nói yêu tôi vì tâm hồn tôi, vì sự chân thành tôi dành cho anh. Nhưng chỉ sau vài năm hôn nhân, mọi thứ thay đổi. Tôi sinh hai đứa con, cơ thể tròn trịa hơn, gương mặt không còn nét thanh xuân. Minh bắt đầu xa cách. Anh không còn ôm tôi, không còn nhìn tôi như trước. Tối nào anh cũng viện cớ mệt, quay lưng ngủ. Một lần, trong cơn say, anh buột miệng: “Em nhìn mình đi, béo và xấu thế này, ai mà muốn gần gũi?”
Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Chín năm, tôi sống trong sự tủi nhục, tự ti, cố gắng thay đổi bản thân để lấy lại tình yêu của chồng, nhưng vô ích. Tôi giảm cân, chăm sóc da, mua váy đẹp, nhưng ánh mắt Minh vẫn lạnh lùng. Anh không chạm vào tôi, không một lời an ủi. Tôi như cái bóng trong chính ngôi nhà mình.
Một ngày, tôi tình cờ thấy tin nhắn trong điện thoại Minh. Một cô gái tên Lan, trẻ trung, xinh đẹp, gửi cho anh những dòng tình tứ. Họ hẹn gặp ở khách sạn. Tim tôi như vỡ vụn. Tôi lén theo dõi và phát hiện Minh đã ngoại tình từ ba năm nay. Cô ta là đồng nghiệp của anh, một người phụ nữ độc thân, luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo. Minh chăm chút cho cô ta, mua quà, đưa đi du lịch, những thứ anh chưa từng làm cho tôi kể từ khi tôi “béo và xấu”.
Tôi đau đớn, nhưng không vội đối chất. Tôi âm thầm thu thập bằng chứng, từ tin nhắn, hình ảnh, đến hóa đơn khách sạn. Tôi muốn Minh phải trả giá, nhưng không phải bằng cách khóc lóc van xin. Tôi quyết định thay đổi, không phải vì anh, mà vì chính mình. Tôi đăng ký tập gym, học trang điểm, tham gia các khóa học phát triển bản thân. Tôi muốn tìm lại Hạnh của ngày xưa, không phải để giữ anh, mà để chứng minh tôi xứng đáng được yêu thương.
Sáu tháng sau, tôi lột xác. Không chỉ vóc dáng thon gọn, tôi còn tự tin hơn, khí chất hơn. Minh bắt đầu để ý, anh cố gắng làm lành, nói những lời ngọt ngào mà tôi từng khao khát. Nhưng tôi biết, đó chỉ là sự hoảng loạn khi thấy tôi không còn là người vợ cam chịu. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng đã lạnh giá.
Một buổi tối, tôi mời Minh ngồi xuống. Anh nghĩ tôi sẽ cầu xin anh quay về, nhưng không. Tôi đặt xấp ảnh và tin nhắn của anh với Lan lên bàn. Minh tái mặt, lắp bắp thanh minh. Tôi không khóc, không gào thét, chỉ bình tĩnh nói: “Chín năm anh khinh tôi béo, xấu, anh nghĩ tôi không đáng được yêu. Nhưng anh sai rồi. Người không xứng đáng là anh.”
Minh quỳ xin lỗi, hứa sẽ chấm dứt với Lan, hứa sẽ thay đổi. Nhưng tôi chỉ cười nhạt. Tôi đưa anh tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. “Tôi không cần anh nữa. Tôi xứng đáng với một người yêu tôi thật lòng, không phải kẻ phản bội như anh.” Minh sững sờ, nhưng tôi đã quyết. Tôi không chỉ rời bỏ anh, mà còn rời bỏ những năm tháng tự ti, đau khổ.
Sau ly hôn, tôi sống cho mình và các con. Tôi mở một tiệm cà phê nhỏ, nơi tôi gặp gỡ những người phụ nữ từng như tôi, giúp họ tìm lại tự tin. Tôi không hận Minh, nhưng cũng chẳng bao giờ tha thứ. Anh đến tiệm tôi một lần, nhìn tôi rạng rỡ giữa đám đông, ánh mắt anh đầy hối hận. Tôi nghe nói Lan đã bỏ anh khi biết anh chẳng còn gì ngoài lời xin lỗi.
Tôi hả hê, nhưng trong lòng vẫn có chút day dứt. Không phải vì Minh, mà vì chín năm tôi đã để bản thân chịu đựng quá nhiều. Tôi tự nhủ, từ nay, tôi sẽ sống cho chính mình, không để bất kỳ ai định đoạt giá trị của tôi nữa.