Hôm đó, tôi vừa tan ca ở bệnh viện.
Ca đêm mệt rã rời, người còn nguyên đồng phục bảo vệ, tôi vội chạy đến nhà người yêu Hà Nội ra mắt lần đầu.
Tôi đứng chưa kịp uống hết ngụm nước thì ông bố vợ tương lai chỉ thẳng vào mặt tôi:
– “Cậu mặc cái bộ đồ bảo vệ bệnh viện này mà đòi sánh với con gái tôi á? Mơ đi! Cô ấy là bác sĩ tuyến trung ương, nhà tôi không kết thông gia với hạng người… lau sàn hộ bệnh nhân đâu!”
Tôi nghe xong chỉ cười nhẹ:
– “Cháu hiểu rồi ạ, xin phép bác, cháu về.”
Tôi không trách.
Vì ông không biết.
Không biết rằng cái bộ đồng phục bảo vệ tôi mặc, là do tôi mượn của chú bảo vệ hôm trước để giúp chú trực tạm một đêm khi ông ấy bị tai biến nhẹ.
Tôi – không phải là bảo vệ.
Tôi là bác sĩ chuyên khoa Ngoại – người trực tiếp cứu sống chú bảo vệ đó.
Chỉ vài hôm sau, đúng như kịch bản trong một bộ phim quay nhanh, ông ấy tự mình đến bệnh viện tìm tôi.
Khi tôi bước ra từ phòng mổ, tháo khẩu trang, ông lắp bắp:
– “Cậu… chính là bác sĩ Trịnh? Trưởng khoa vừa mới cứu con gái tôi?”
Tôi nhìn ông, lần này mặc blouse trắng chỉnh tề, nhẹ nhàng đáp:
– “Dạ, con gái bác bị vỡ ruột thừa do hoại tử, nếu trễ 2 tiếng nữa có thể nhiễm trùng máu. May là ê-kíp bọn cháu mổ kịp thời.”
Ông lặng người, ánh mắt như rơi vào hố sâu xấu hổ.
Tối hôm đó, ông đứng trước cửa phòng trực của tôi, cầm theo giỏ quà và cúi đầu:
– “Tôi… hôm trước tôi hỗn. Nếu cậu còn yêu con bé, xin cậu… cưới nó. Tôi thật lòng xin lỗi.”
Tôi nhìn ông – người đàn ông từng kiêu căng, ngạo mạn – giờ đang hạ mình chỉ vì một sự thật: ông đã nhìn nhầm cả con người tôi lẫn giá trị thật sự của một con người.
Tôi không trả lời ngay.
Tôi chỉ nhắn cho cô ấy một tin:
– “Mai đi ăn phở nhé. Bố em chắc chưa biết, anh thích ăn phở bò tái nạm gầu… mà là phở Hà Nội cơ.”
Cô ấy gửi lại một icon trái tim.
Từ đó, nhà cô ấy không còn hỏi “con rể làm nghề gì” nữa.
Vì chính ông bố từng chỉ tay mắng tôi… giờ là người mở cửa cúi đầu mời tôi vào mỗi lần đến chơi.