Gia đình ông Hòa vốn là một gia đình khá giả, nề nếp truyền thống, sống trong căn biệt thự ba tầng cổ kính ở ven đô. Bà Lý – vợ ông – là người nổi tiếng khó tính, giữ gìn danh dự và gia sản như máu thịt. Cặp bông tai vàng ròng, chạm khắc tinh xảo, là của hồi môn từ mẹ bà để lại. Bà thường cất trong một chiếc hộp gỗ đỏ, đặt sâu trong ngăn tủ khóa kỹ. Bà hay nói:
— “Thứ này không chỉ là vàng, mà là danh dự dòng họ.”
Linh – con dâu bà – là cô gái thành thị, học cao, lễ phép nhưng sống tự lập, không chịu luồn cúi. Từ ngày về làm dâu, Linh luôn cố gắng dung hòa, nhưng chưa bao giờ được bà Lý thương mến thật lòng.
Một buổi sáng sau cơn giỗ cụ, nhà cửa rối bời, khách khứa vừa về hết thì bà Lý hốt hoảng hét lên:
— “MẤT RỒI! VÀNG CỦA TÔI MẤT RỒI!”
Cả nhà chạy lên phòng bà. Cái hộp gỗ trống trơn. Ổ khóa không hề bị cạy, không có dấu vết đột nhập. Bà Lý mắt đỏ hoe, quét ánh nhìn khắp lượt rồi dừng lại ở Linh – người vừa phụ bà lau dọn phòng từ chiều hôm trước.
— “Linh, hôm qua con lên đây dọn dẹp đúng không? Con là người cuối cùng chạm vào tủ!”
Linh chết sững:
— “Mẹ… mẹ nghĩ con lấy vàng sao?”
— “Không nghĩ nữa! Tao chắc chắn! Ở nhà này ai cũng có phần, chỉ có mày là ngoài vô! Không mày thì ai?”
Linh òa khóc, phủ nhận. Nhưng bà Lý cương quyết đòi lục túi, lục phòng. Trước mặt cả họ hàng đang còn ngồi uống nước dưới sân, bà gào lên:
— “Con dâu tôi ăn cắp vàng!”
Minh – chồng Linh – bối rối. Anh không tin vợ mình làm thế, nhưng áp lực từ mẹ, lời ra tiếng vào từ họ hàng khiến anh không dám bênh. Anh chỉ nói:
— “Hay để Linh về nhà mẹ vài hôm… cho mọi chuyện nguôi.”
Câu nói ấy như nhát dao. Linh xách vali rời nhà trong cơn mưa tầm tã, nước mắt hòa lẫn nước trời. Suốt ba ngày sau đó, bà Lý gọi người đến thay khóa tủ, mời thầy về cúng “đuổi tà”, và lén gọi cho một người quen làm công an xã. Bà nhất quyết kiện. Danh dự là trên hết.
Nhưng rồi, mọi chuyện đổi chiều khi ông Hòa – chồng bà – bỗng lên cơn đau lưng dữ dội. Linh nghe tin vẫn lặng lẽ về thăm, mang theo ít thuốc bắc. Bà Lý chặn ngay cổng, cầm gậy đuổi đi:
— “Đừng bước chân vào nhà này nữa! Kẻ ăn cắp không có chỗ ở đây!”
Hôm đó, ông Hòa ngồi chống gậy, lặng im. Rồi bất chợt ông gọi con trai út lên gác, nhờ lấy cái rương cũ trên gác xép để tìm cây gậy massage. Khi con mở rương, một tiếng “cạch” vang lên — chiếc hộp gỗ đỏ rơi ra từ đáy rương, bung nắp, lộ nguyên đôi bông tai vàng bên trong. Ông Hòa sững người, gọi bà Lý lên. Bà mặt tái mét, lắp bắp:
— “Sao… sao lại ở đây được…?”
Hóa ra, trong lần dọn phòng chuẩn bị cúng, chính bà Lý đã nhờ con gái đem tạm mấy món quý giấu lên rương cũ tránh lộn xộn. Nhưng bà quên sạch. Cơn hoảng loạn và sự định kiến đã làm mờ lý trí, biến bà thành người vu oan chính con dâu mình.
Minh nghe tin vội vã sang nhà Linh, quỳ xuống trước bố mẹ vợ, xin lỗi. Nhưng Linh chỉ im lặng, ánh mắt như hồ nước đã đóng băng.
— “Cậu không bên tớ lúc tớ cần nhất. Giờ tớ biết, tớ không mất vàng… mà mất cả gia đình.”
Một chiếc hộp gỗ, một đôi bông tai… đã thắp lên một cơn bão. Nhưng thứ duy nhất không thể tìm lại, là niềm tin đã mất.