Tôi và Minh cưới nhau được ba năm. Cuộc sống hôn nhân êm đềm, Minh là người chồng ngoan ngoãn, luôn nghe lời mẹ. Bà mẹ chồng tôi, bà Lan, nổi tiếng là người sắc sảo, đôi khi hơi áp đặt, nhưng tôi luôn cố gắng giữ hòa khí. Tôi nghĩ mình may mắn, cho đến một ngày, mọi thứ thay đổi.
Một buổi tối, Minh trở về nhà, ánh mắt lảng tránh. Anh nói muốn thú nhận điều gì đó. Tôi ngồi xuống, tim đập thình thịch. Minh kể rằng anh đã lén lút qua lại với một người phụ nữ khác, theo sự sắp đặt của mẹ anh. Bà Lan cho rằng tôi không đủ khả năng sinh con trai nối dõi, nên đã xúi Minh tìm người khác để có một đứa con trai. Giờ đây, đứa trẻ đã ra đời – một bé trai.
Tôi chết lặng. Cảm giác bị phản bội như con dao cứa vào tim. Minh nắm tay tôi, giọng run run:
“Dù thằng bé không phải con ruột em, nhưng trong người nó vẫn chảy dòng máu nhà mình. Mình cùng nhau nuôi nó nhé? Nó sẽ gọi em là mẹ, gọi anh là ba.”
Tôi nhìn Minh, ánh mắt anh đầy hy vọng, như thể anh tin rằng lời nói ấy đủ để xoa dịu nỗi đau của tôi. Tôi mỉm cười dịu dàng, rút từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm DNA.
“Trùng hợp ghê,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng. “Em cũng vừa đi xét nghiệm DNA của đứa bé. Kết quả cho thấy nó không phải con anh.”
Minh sững sờ, tờ giấy trong tay tôi run lên khi anh cầm lấy. Kết quả xét nghiệm rõ ràng: đứa bé không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào với Minh. Tôi tiếp tục, giọng đều đều:
“Anh biết không, em đã nghi ngờ từ lâu. Mẹ anh không chỉ xúi anh đi sinh con với người khác, mà bà còn chọn một người phụ nữ mà bà biết chắc chắn sẽ không làm lộ bí mật. Người phụ nữ đó, cô ta đã có người khác từ trước. Đứa bé này là con của người yêu cũ của cô ta, không phải con anh.”
Minh lặng người, mặt tái mét. Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Em đã chịu đựng đủ rồi, Minh. Em không chỉ biết chuyện này, mà còn biết mẹ anh đã lấy tiền tiết kiệm của chúng ta để chu cấp cho cô ta. Em đã thu thập đủ bằng chứng. Giờ thì anh và mẹ anh tự giải quyết đi. Em không phải là người để các người đùa giỡn.”
Tôi quay lưng bước đi, để lại Minh ngồi đó với tờ giấy xét nghiệm trong tay. Tiếng khóc của đứa bé vang lên đâu đó trong trí óc tôi, nhưng tôi biết, đó không phải là trách nhiệm của tôi. Tôi đã chọn cách bảo vệ chính mình, và đó là cú twist mà không ai trong gia đình chồng tôi ngờ tới.