×

‘Mày không xứng với con tao” – mẹ chồng g//ào lên xé giấy h//ôn th//ú ngay giữa đám cưới, 1 tháng sau cả nhà sh/ock trước sự thật về cô

Dưới ánh đèn lấp lánh của một hôn lễ được chuẩn bị công phu, không khí lẽ ra phải tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Những dải hoa hồng trắng được kết tỉ mỉ, những chiếc ghế bọc lụa trắng tinh khôi, và tiếng nhạc violin dịu dàng vang lên từ góc phòng – tất cả như một bức tranh hoàn hảo của ngày trọng đại. Nhưng chỉ trong tích tắc, mọi thứ đã tan vỡ, như một chiếc ly pha lê rơi xuống sàn đá lạnh lẽo.

Ngọc, cô dâu trong chiếc váy cưới trắng tinh, đứng giữa trung tâm ánh nhìn của hàng trăm khách mời. Đôi mắt cô sáng long lanh, không phải vì niềm vui, mà vì những giọt nước mắt đang chực trào. Bên cạnh cô, bà mẹ chồng – bà Hiền – trong chiếc áo dài vàng rực rỡ, đôi tay run rẩy cầm tờ giấy hôn thú. Không gian bỗng chốc im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở gấp của bà Hiền và tiếng tim Ngọc đập thình thịch trong lồng ngực.

Rồi, như một cơn bão bất ngờ ập đến, bà Hiền xé toạc tờ giấy. Tiếng rách vang lên khô khốc, xé tan sự tĩnh lặng của buổi lễ. Mảnh giấy rơi lả tả xuống sàn, như những mảnh vỡ của giấc mơ mà Ngọc từng ấp ủ. Bà Hiền gào lên, giọng nói sắc lạnh và đầy phẫn nộ: “Mày không xứng với con tao! Một đứa nhà nghèo, không có gì trong tay, lại dám mơ cưới vào nhà tao sao?”

Lời nói của bà như những nhát dao cứa vào tim Ngọc. Cô đứng đó, đôi tay siết chặt vạt váy, khuôn mặt trắng bệch như không còn chút sức sống. Nhưng Ngọc không khóc. Cô không thể khóc. Không phải vì cô mạnh mẽ, mà vì nỗi đau đã vượt quá giới hạn để có thể bật thành tiếng. Xung quanh, những vị khách mời – cả nam lẫn nữ – đều sững sờ, há hốc miệng nhìn cảnh tượng hỗn loạn. Một số người thì thầm to nhỏ, một số khác lắc đầu đầy lo lắng. Hôn lễ, vốn dĩ là một dịp vui vẻ nhất, giờ đây trở thành một sân khấu của sự tan vỡ và xung đột gia đình.

Ở góc phòng, Vũ – chú rể, cũng là người mà Ngọc đã yêu bằng cả trái tim – đứng bất động. Ánh mắt anh đầy đau đớn và bất lực. Anh đã yêu Ngọc thật lòng, bất chấp mọi rào cản về giai cấp và tiền bạc. Nhưng trước áp lực từ gia đình, trước sự giận dữ của mẹ mình, anh đã chọn im lặng. Sự im lặng ấy, với Ngọc, còn đau đớn hơn cả những lời sỉ nhục của bà Hiền. Cô nhìn anh, ánh mắt như cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là sự né tránh của người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ là chỗ dựa cả đời.

Không thể chịu đựng thêm, Ngọc lặng lẽ quay người. Cô bước đi, từng bước chậm rãi nhưng kiên quyết, bỏ lại sau lưng những ánh mắt tò mò và những lời xì xào. Cô không mang theo gì ngoài chiếc điện thoại cũ và vài bộ quần áo. Với Ngọc, ở lại nơi này, cô chỉ là một vết nhơ trong cái “danh giá” mà gia đình Vũ luôn tự hào.

Một tháng sau, không khí trong ngôi nhà sang trọng của gia đình Vũ đã trở lại bình thường, ít nhất là bề ngoài. Bà Hiền ngồi trên chiếc sofa da đắt tiền, tay cầm ly trà nóng, mắt dán vào màn hình tivi đang phát bản tin thời sự. Điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Bà nhấc máy, giọng nói bên kia vang lên đầy phấn khởi: “Chúc mừng bà, dự án A của gia đình đã được cô Ngọc đồng ý tài trợ với số vốn một trăm tỷ đồng.”

Bà Hiền thoáng mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm khi nghe đến cái tên “Ngọc”. “Ngọc nào?” bà hỏi, giọng run run, linh cảm điều gì đó chẳng lành.

“Cô Ngọc, Tổng giám đốc tập đoàn T Group. Cô ấy chính là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án của gia đình bà,” người bên kia đáp lại, giọng vẫn đầy hào hứng.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bà Hiền, rơi xuống sàn với một tiếng “cạch” khô khan. Bà ngồi như hóa đá, khuôn mặt tái mét. Những lời miệt thị, ánh mắt khinh thường mà bà từng dành cho Ngọc giờ đây ùa về như một cơn ác mộng. Hóa ra, Ngọc không phải là một cô gái nhà nghèo tầm thường như bà nghĩ. Cô là một nữ doanh nhân thành đạt, người đứng đầu một tập đoàn lớn, nhưng đã chọn sống giản dị, giấu đi thân phận thật sự chỉ để tìm kiếm một tình yêu chân thành, không bị chi phối bởi danh vọng hay tiền bạc.

Bà Hiền ôm mặt, cảm giác hối hận trào dâng. Bà nhớ lại cái ngày bà xé toạc tờ giấy hôn thú, nhớ lại những lời cay nghiệt mà bà đã nói. Tất cả giờ đây trở thành những nhát dao đâm ngược vào chính trái tim bà.

Cùng lúc đó, Vũ nhận được tin. Anh vội vàng tìm đến trụ sở của T Group, nơi Ngọc đang làm việc. Khi nhìn thấy cô, trái tim anh như thắt lại. Ngọc vẫn đẹp, nhưng ánh mắt cô giờ đây lạnh lùng và xa cách. Anh quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt lăn dài trên má, giọng nói nghẹn ngào: “Ngọc, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Ngọc nhìn anh, ánh mắt không chút dao động. Cô nhớ lại những ngày tháng yêu nhau, những lời hứa hẹn, và cả sự im lặng của anh trong ngày hôn lễ định mệnh. Cô mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không mang chút ấm áp: “Tình yêu còn nghĩa lý gì khi lòng tin đã bị phá nát?”

Cô quay người bước đi, để lại Vũ quỳ đó, ôm lấy nỗi đau và sự hối hận muộn màng. Ở phía xa, bà Hiền đứng nhìn từ trong xe, khuôn mặt tái mét, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Giấc mơ danh lợi của bà đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự trống rỗng và những mảnh vỡ của một gia đình từng tự hào về sự “danh giá” của mình.

Còn Ngọc, cô bước tiếp trên con đường của mình, với bản lĩnh và lòng tự trọng của một người phụ nữ biết rõ giá trị bản thân. Cô không cần ai công nhận, không cần ai thương hại. Với Ngọc, hạnh phúc thật sự không nằm ở những lời hứa hẹn phù phiếm, mà ở chính sự tự do và kiêu hãnh của cô.

Dưới ánh đèn lấp lánh của một hôn lễ được chuẩn bị công phu, không khí lẽ ra phải tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Những dải hoa hồng trắng được kết tỉ mỉ, những chiếc ghế bọc lụa trắng tinh khôi, và tiếng nhạc violin dịu dàng vang lên từ góc phòng – tất cả như một bức tranh hoàn hảo của ngày trọng đại. Nhưng chỉ trong tích tắc, mọi thứ đã tan vỡ, như một chiếc ly pha lê rơi xuống sàn đá lạnh lẽo.

Ngọc, cô dâu trong chiếc váy cưới trắng tinh, đứng giữa trung tâm ánh nhìn của hàng trăm khách mời. Đôi mắt cô sáng long lanh, không phải vì niềm vui, mà vì những giọt nước mắt đang chực trào. Bên cạnh cô, bà mẹ chồng – bà Hiền – trong chiếc áo dài vàng rực rỡ, đôi tay run rẩy cầm tờ giấy hôn thú. Không gian bỗng chốc im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở gấp của bà Hiền và tiếng tim Ngọc đập thình thịch trong lồng ngực.

Rồi, như một cơn bão bất ngờ ập đến, bà Hiền xé toạc tờ giấy. Tiếng rách vang lên khô khốc, xé tan sự tĩnh lặng của buổi lễ. Mảnh giấy rơi lả tả xuống sàn, như những mảnh vỡ của giấc mơ mà Ngọc từng ấp ủ. Bà Hiền gào lên, giọng nói sắc lạnh và đầy phẫn nộ: “Mày không xứng với con tao! Một đứa nhà nghèo, không có gì trong tay, lại dám mơ cưới vào nhà tao sao?”

Lời nói của bà như những nhát dao cứa vào tim Ngọc. Cô đứng đó, đôi tay siết chặt vạt váy, khuôn mặt trắng bệch như không còn chút sức sống. Nhưng Ngọc không khóc. Cô không thể khóc. Không phải vì cô mạnh mẽ, mà vì nỗi đau đã vượt quá giới hạn để có thể bật thành tiếng. Xung quanh, những vị khách mời – cả nam lẫn nữ – đều sững sờ, há hốc miệng nhìn cảnh tượng hỗn loạn. Một số người thì thầm to nhỏ, một số khác lắc đầu đầy lo lắng. Hôn lễ, vốn dĩ là một dịp vui vẻ nhất, giờ đây trở thành một sân khấu của sự tan vỡ và xung đột gia đình.

Ở góc phòng, Vũ – chú rể, cũng là người mà Ngọc đã yêu bằng cả trái tim – đứng bất động. Ánh mắt anh đầy đau đớn và bất lực. Anh đã yêu Ngọc thật lòng, bất chấp mọi rào cản về giai cấp và tiền bạc. Nhưng trước áp lực từ gia đình, trước sự giận dữ của mẹ mình, anh đã chọn im lặng. Sự im lặng ấy, với Ngọc, còn đau đớn hơn cả những lời sỉ nhục của bà Hiền. Cô nhìn anh, ánh mắt như cầu cứu, nhưng đáp lại chỉ là sự né tránh của người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ là chỗ dựa cả đời.

Không thể chịu đựng thêm, Ngọc lặng lẽ quay người. Cô bước đi, từng bước chậm rãi nhưng kiên quyết, bỏ lại sau lưng những ánh mắt tò mò và những lời xì xào. Cô không mang theo gì ngoài chiếc điện thoại cũ và vài bộ quần áo. Với Ngọc, ở lại nơi này, cô chỉ là một vết nhơ trong cái “danh giá” mà gia đình Vũ luôn tự hào.

Một tháng sau, không khí trong ngôi nhà sang trọng của gia đình Vũ đã trở lại bình thường, ít nhất là bề ngoài. Bà Hiền ngồi trên chiếc sofa da đắt tiền, tay cầm ly trà nóng, mắt dán vào màn hình tivi đang phát bản tin thời sự. Điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Bà nhấc máy, giọng nói bên kia vang lên đầy phấn khởi: “Chúc mừng bà, dự án A của gia đình đã được cô Ngọc đồng ý tài trợ với số vốn một trăm tỷ đồng.”

Bà Hiền thoáng mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm khi nghe đến cái tên “Ngọc”. “Ngọc nào?” bà hỏi, giọng run run, linh cảm điều gì đó chẳng lành.

“Cô Ngọc, Tổng giám đốc tập đoàn T Group. Cô ấy chính là nhà đầu tư lớn nhất trong dự án của gia đình bà,” người bên kia đáp lại, giọng vẫn đầy hào hứng.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bà Hiền, rơi xuống sàn với một tiếng “cạch” khô khan. Bà ngồi như hóa đá, khuôn mặt tái mét. Những lời miệt thị, ánh mắt khinh thường mà bà từng dành cho Ngọc giờ đây ùa về như một cơn ác mộng. Hóa ra, Ngọc không phải là một cô gái nhà nghèo tầm thường như bà nghĩ. Cô là một nữ doanh nhân thành đạt, người đứng đầu một tập đoàn lớn, nhưng đã chọn sống giản dị, giấu đi thân phận thật sự chỉ để tìm kiếm một tình yêu chân thành, không bị chi phối bởi danh vọng hay tiền bạc.

Bà Hiền ôm mặt, cảm giác hối hận trào dâng. Bà nhớ lại cái ngày bà xé toạc tờ giấy hôn thú, nhớ lại những lời cay nghiệt mà bà đã nói. Tất cả giờ đây trở thành những nhát dao đâm ngược vào chính trái tim bà.

Cùng lúc đó, Vũ nhận được tin. Anh vội vàng tìm đến trụ sở của T Group, nơi Ngọc đang làm việc. Khi nhìn thấy cô, trái tim anh như thắt lại. Ngọc vẫn đẹp, nhưng ánh mắt cô giờ đây lạnh lùng và xa cách. Anh quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt lăn dài trên má, giọng nói nghẹn ngào: “Ngọc, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Ngọc nhìn anh, ánh mắt không chút dao động. Cô nhớ lại những ngày tháng yêu nhau, những lời hứa hẹn, và cả sự im lặng của anh trong ngày hôn lễ định mệnh. Cô mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không mang chút ấm áp: “Tình yêu còn nghĩa lý gì khi lòng tin đã bị phá nát?”

Cô quay người bước đi, để lại Vũ quỳ đó, ôm lấy nỗi đau và sự hối hận muộn màng. Ở phía xa, bà Hiền đứng nhìn từ trong xe, khuôn mặt tái mét, đôi mắt mờ đi vì nước mắt. Giấc mơ danh lợi của bà đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự trống rỗng và những mảnh vỡ của một gia đình từng tự hào về sự “danh giá” của mình.

Còn Ngọc, cô bước tiếp trên con đường của mình, với bản lĩnh và lòng tự trọng của một người phụ nữ biết rõ giá trị bản thân. Cô không cần ai công nhận, không cần ai thương hại. Với Ngọc, hạnh phúc thật sự không nằm ở những lời hứa hẹn phù phiếm, mà ở chính sự tự do và kiêu hãnh của cô.

Related Posts

Cận cảnh hiện trường vụ cháy nhà ở Hà Nội khiến 3 người ra đi mãi mãi

Mặt ngoài ngôi nhà 3 tầng trong vụ hoả hoạn làm 3 người chết ở Hà Nội ám đen khói, cửa nhôm kính vỡ vụn. Đến 8h,…

Bất ngờ về gia thế của bạn gái Bùi Đình Khánh

Liên quan vụ án mua bán ma túy ở Quảng Ninh, cơ quan cảnh sát điều tra vừa khởi tố, bắt tạm giam Nguyễn Thị Hoài Thương,…

Bạn gái Bùi Đình Khánh góp phần cho Khánh về Thanh Hóa như thế nào?

Công an tỉnh Quảng Ninh khởi tố thêm 6 người là người thân của Bùi Đình Khánh và Hà Thương Hải để điều tra hành vi che…

Lời khai giám đốc xưởng sản xuất 71 nghìn lít dầu ăn, 40 tấn mì chính gi/ả

Công an tỉnh Phú Thọ đã tạm giữ khẩn cấp đối với Nguyễn Văn Hưng – Giám đốc Công ty TNHH Famimoto Việt Nam để điều tra…

Những chiếc xe mui trần của VinFast xuất hiện tại lễ diễu binh, diễu hành “50 năm có một” có gì đặc biệt? Có 1 đặc điểm có 1-0-2

Những chiếc xe này được các kỹ sư của VinFast làm việc trong hàng nghìn giờ đồng hồ để đảm bảo an ninh và an toàn tuyệt…

Tin mới nhất về đợt gió mùa Đông Bắc đổ bộ miền Bắc trước kỳ nghỉ lễ 30/4 – 1/5

Theo dự báo thời tiết hôm nay, không khí lạnh ảnh hưởng đến khu vực Bắc Bộ, sau đó lan tới Bắc Trung Bộ. Nhiều nơi có…