Bà Hoa, một mẹ chồng sắc sảo nhưng đa nghi, chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng cô con dâu tên Lan. Lan xinh đẹp, khéo léo, nhưng gần đây, bà để ý thấy những dấu hiệu bất thường: những cú điện thoại lén lút, những lần về khuya với mùi nước hoa thoang thoảng, và cả ánh mắt lảng tránh mỗi khi bà hỏi han. Thằng Tuấn, con trai bà, thì vô tư chẳng mảy may nghi ngờ, nhưng bà Hoa thì khác. Bà quyết định phải tự mình khám phá sự thật.
Hôm ấy, một buổi chiều mưa dầm dề, Lan nói với bà: “Mẹ ơi, con đi chợ mua ít đồ, chiều tối mới về.” Bà Hoa gật đầu, vờ như không quan tâm, nhưng trong đầu đã nảy ra một kế hoạch. Khi Lan vừa rời nhà, bà lập tức khóa cửa chính, tắt đèn, rồi lặng lẽ trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ của vợ chồng con trai. Tủ gỗ cũ kỹ, nặng mùi long não, nhưng đủ rộng để bà co người ngồi gọn. Qua khe hở nhỏ trên cánh cửa, bà có thể quan sát toàn bộ căn phòng mà không bị phát hiện.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Tiếng mưa gõ đều đều lên mái nhà khiến bà Hoa bắt đầu sốt ruột. “Chẳng lẽ mình đa nghi quá?” bà tự hỏi. Nhưng rồi, tiếng chìa khóa lách cách vang lên. Cửa mở. Lan bước vào, không một mình như bà tưởng, mà đi cùng một người đàn ông lạ mặt. Anh ta cao lớn, mặc áo khoác đen ướt át vì mưa, giọng trầm và lạnh: “Em chắc không ai ở nhà chứ?” Lan cười khẽ, đóng cửa lại: “Chắc chắn. Mẹ chồng em đi thăm họ hàng, còn chồng em thì tăng ca đến khuya.”
Bà Hoa trong tủ suýt nghẹt thở, tay nắm chặt chiếc móc áo đến trắng khớp. “Thằng Tuấn mà biết chuyện này thì tan nát cả nhà!” bà nghĩ, máu nóng dồn lên đầu. Người đàn ông cởi áo khoác, để lộ một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, nhưng điều khiến bà giật mình hơn cả là vết sẹo dài chạy dọc cánh tay anh ta – trông như dấu vết của một trận đánh nhau ác liệt. Anh ta đặt một chiếc cặp da đen lên bàn, mở khóa, lấy ra một tập giấy dày cộp. “Đây là thứ cuối cùng,” anh ta nói, giọng đầy ẩn ý, “xong chuyện này, em phải giữ lời hứa.”
Lan ngồi xuống, ánh mắt thoáng chút căng thẳng. “Anh đừng lo, tôi không phải loại người thất hứa.” Bà Hoa nín thở quan sát. “Giữ lời hứa? Lời hứa gì chứ?” bà thầm gào lên trong đầu, tưởng tượng đủ thứ kịch bản tồi tệ: ngoại tình, lừa đảo, hay thậm chí là một âm mưu gì đó nhắm vào con trai bà. Người đàn ông đưa một cây bút cho Lan, cô cầm lấy, nhưng tay hơi run. “Ký đi,” anh ta thúc giục, “chậm một phút là mọi thứ có thể đổ bể.”
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa – tiếng còi xe cảnh sát. Bà Hoa giật mình, suýt đánh rơi chiếc móc áo. Lan và người đàn ông cũng hoảng hốt quay ra. “Chuyện gì vậy?” Lan thì thào, mặt tái mét. Người đàn ông đứng phắt dậy, chạy đến cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài. “Chết tiệt, sao bọn chúng biết được?” anh ta lẩm bẩm, rồi quay lại, giọng gấp gáp: “Ký nhanh lên, không còn thời gian đâu!”
Bà Hoa trong tủ không còn giữ nổi bình tĩnh. Bà nghĩ: “Chẳng lẽ con bé này dính vào chuyện phi pháp? Mà thằng này là ai, cảnh sát đang đuổi theo nó sao?” Tiếng còi xe ngày càng gần, kèm theo tiếng loa vang vọng: “Mở cửa ngay lập tức, chúng tôi biết anh đang ở đó!” Lan hoảng loạn, nhưng vẫn đặt bút ký vội lên tờ giấy. Người đàn ông giật lấy tập tài liệu, nhét vào cặp, rồi lao ra cửa sau. “Tôi đi đây, em tự lo liệu!” anh ta nói trước khi biến mất vào màn mưa.
Lan đứng chết trân, tay ôm mặt. Bà Hoa, không thể chịu đựng thêm, đẩy cửa tủ bước ra, giọng run rẩy vì tức giận: “Lan! Con làm cái trò gì vậy hả? Người đàn ông đó là ai?” Lan giật mình quay lại, mắt mở to kinh hoàng: “Mẹ… mẹ ở đây từ khi nào?” Nhưng chưa kịp trả lời, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. “Mở cửa! Cảnh sát đây!”
Bà Hoa và Lan nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào. Cửa bị phá tung, hai viên cảnh sát xông vào, súng lăm lăm trên tay. “Người đàn ông đó đâu?” một viên cảnh sát quát. Lan lắp bắp: “Anh ta… anh ta chạy rồi.” Viên cảnh sát còn lại nhìn tập giấy trên bàn, nhặt lên xem, rồi bất ngờ bật cười: “Hợp đồng này à? Cô làm chúng tôi chạy khắp thành phố chỉ vì cái này sao?”
Hóa ra, người đàn ông kia không phải tội phạm, mà là một nhân viên môi giới bất động sản. Lan đã bí mật làm thêm để ký hợp đồng mua một căn hộ nhỏ, định làm quà sinh nhật bất ngờ cho Tuấn. Nhưng vì anh ta có quá khứ lằng nhằng với một vụ tranh chấp đất đai, cảnh sát đã theo dõi nhầm, tưởng anh ta đang giao dịch phi pháp. Tiếng còi xe, tiếng loa chỉ là sự trùng hợp tai hại.
Bà Hoa đứng ngây người, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm. Bà nhìn Lan, giọng nghẹn ngào: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã hiểu lầm con.” Lan mỉm cười yếu ớt: “Con cũng xin lỗi vì giấu mẹ. Con chỉ muốn làm điều tốt cho anh Tuấn.” Hai mẹ con ôm nhau giữa căn phòng lộn xộn, trong khi viên cảnh sát lắc đầu: “Lần sau có ký hợp đồng thì đừng làm giữa mưa bão thế này, cả thành phố nhốn nháo vì hai người đấy!”