Tôi là điều tra viên hình sự, chuyên theo các vụ truy nã đặc biệt.
Đợt này, đội tôi được lệnh truy bắt một tay trùm buôn hàng cấm xuyên biên giới, dấu vết gần như mất hút — chỉ còn duy nhất một đặc điểm nhận dạng: chiếc nhẫn vàng có hình khắc con chim ưng Ả Rập, mặt đá đen tuyền.
Hôm ấy về quê vợ ăn giỗ ông ngoại.
Đang ngồi ăn thì tôi khựng lại khi thấy anh trai vợ – người xưa nay chỉ làm thợ điện ở quê – chìa tay rót rượu và để lộ đúng chiếc nhẫn ấy.
Không thể tin vào mắt mình. Tôi giả vờ bình thường, nhưng trong đầu đã bắt đầu xâu chuỗi lại mọi thứ:
– Vì sao năm nào anh ta cũng “đi làm tận biên giới”?
– Vì sao vợ tôi kể, “anh hai hồi xưa từng mất tích 2 năm không liên lạc”
Gần 1h sáng, anh ta lén lút rời nhà. Tôi mặc thường phục, bám sau xe máy từ xa.
Đi qua 2 con đường đất ngoằn ngoèo, cuối cùng anh dừng lại ở một căn nhà tôn sát mé sông – nơi ánh đèn vàng lập lòe suốt đêm.
Tôi ẩn mình sau bụi chuối.
Và sững người khi thấy có 3 người khác xuất hiện – một trong số đó chính là đối tượng truy nã từng lọt camera sân bay cách đây 1 năm.
Đúng lúc định gọi chi viện, điện thoại tôi rung: tin nhắn từ vợ.
“Anh đang đi đâu vậy? Nếu anh biết chuyện gì… thì đừng báo ai. Em xin anh.”
Tôi đứng chết lặng. Vợ tôi… biết?
Rồi cô gửi tiếp một tấm ảnh: ảnh cưới của cha mẹ cô — và người đàn ông truy nã chính là cha ruột mà cô chưa từng được nhận mặt.
“Đôi khi, thứ khiến người ta nghẹt thở nhất…
không phải là tội phạm…
mà là khi máu mủ ruột thịt đứng về phía tội ác… còn trái tim mình thì đứng giữa ranh giới: công lý hay gia đình.”