Tôi là bố đơn thân, con gái nhỏ mới 5 tuổi, vừa nghỉ việc công ty vì bị cắt giảm. Túng quẫn, tôi nhận lời làm công việc “chăm sóc đặc biệt” cho một bà cụ 60 tuổi sống biệt lập trong căn biệt thự cũ ở ven thành phố – người mà cả hàng xóm đều gọi là “bà Mười câm điếc”, nằm liệt nửa người hơn chục năm.
Tiền công rất cao. Chỉ cần ở lại qua đêm, nấu ăn, lau người, trò chuyện dù bà chẳng nói gì. Tôi đồng ý, vì tiền học của con còn đang nợ.
Ngày đầu yên ắng. Bà chỉ nằm im, đôi mắt trắng đục nhìn lên trần nhà. Tôi lau người cho bà, cảm giác lạnh lạnh nơi da thịt khiến tôi rùng mình. Nhưng vẫn ráng.
Đêm xuống. Tôi ru con ngủ rồi nằm canh cạnh giường bà.
12h đêm, một tiếng “két” vang lên — tôi giật mình mở mắt. Bà cụ… không còn nằm trên giường.
Tôi bật dậy.
Trong ánh đèn lờ mờ, bà đứng thẳng lưng, tóc xõa dài gần chạm đất, lặng lẽ nhìn tôi từ cuối hành lang. Đôi mắt không còn đục mà sáng rực, long lanh một cách kỳ lạ.
Tôi hoảng sợ, lùi lại, định gọi thì bà… áp sát mặt tôi, ghé tai thì thầm bằng một giọng nữ cực kỳ trẻ trung, trong veo, ngọt như rót mật:
“Anh chịu ở lại thêm vài đêm nữa nhé? Em còn nhiều trò hay lắm… Nhưng đừng kể ai, vì nếu ai biết thì… em lại phải ngủ yên thêm vài chục năm mất.”
Tôi cứng họng. Không biết vì giọng nói, vì khoảng cách quá gần hay vì… bàn tay bà đang đặt lên ngực tôi mơn man như thiếu nữ, mà cả người tôi đỏ bừng, run lên.
Tôi không còn biết đó là mộng hay thực.
Nhưng sáng hôm sau, bà lại nằm bất động, ánh mắt đục trở lại. Còn tôi thì… phát hiện có một bức ảnh cũ chụp bà – làn da trắng mịn, thân hình quyến rũ, và… phía sau tấm ảnh ghi:
“Kẻ nào đánh thức ta khỏi giấc ngủ này, sẽ phải cùng ta chơi đến tận kiếp sau…”