×
×

Mỗi lần nghe câu “lấy g//á//i về làm vợ” từ miệng bà Hiền, lòng tôi lại nhói lên.

Nghe lời xì xào của hàng xóm, mẹ chồng tôi, bà Hiền, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Từ ngày tôi về làm dâu, bà chẳng bao giờ cười với tôi, chỉ buông những câu mỉa mai sắc lạnh. “Lấy gái về làm vợ,” bà thường nói, giọng chua chát, như thể tôi là một món hàng lỗi mà con trai bà, Minh, đã vô tình chọn nhầm. Tôi biết, trong mắt bà, tôi không còn trong trắng, không xứng với Minh – người con trai hoàn hảo của bà.

Tôi cố gắng làm tròn bổn phận dâu con. Mỗi sáng, tôi dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn rau sau nhà. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, bà Hiền vẫn không thay đổi. Những lời xì xào từ hàng xóm – chẳng biết bắt nguồn từ đâu – như một cái gai ghim chặt vào tâm trí bà. “Cô ta trước đây sống ở thành phố, ai mà biết được quá khứ thế nào,” họ thì thầm. Và bà tin, không một chút nghi ngờ.

Minh, chồng tôi, luôn an ủi tôi rằng mẹ chỉ cần thời gian để hiểu tôi hơn. Anh dịu dàng, chu đáo, nhưng tôi biết anh cũng mệt mỏi vì phải đứng giữa lằn ranh của mẹ và vợ. Tôi không trách anh, chỉ tự nhủ phải kiên nhẫn. Nhưng mỗi lần nghe câu “lấy gái về làm vợ” từ miệng bà Hiền, lòng tôi lại nhói lên.

Ba tháng trôi qua, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Một tối, khi ánh trăng tròn sáng rực ngoài sân, bà Hiền gọi tôi ra nói chuyện. Tôi hồi hộp, nghĩ rằng lại sắp nghe một bài giảng đạo đức nữa. Nhưng lần này, bà nhìn tôi, ánh mắt không còn sắc lạnh mà pha chút bối rối.

“Lan, ta muốn xin lỗi con,” bà nói, giọng run run. Tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Bà Hiền, người luôn chỉ trích tôi, đang xin lỗi ư?

Bà kể rằng tối hôm trước, bà tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người hàng xóm. Họ không nói về tôi, mà nói về… chính bà. Hóa ra, nhiều năm trước, khi bà còn trẻ, bà từng yêu một người đàn ông khác trước khi lấy bố chồng tôi. Câu chuyện đó bị đồn thổi, phóng đại, và giờ đây, hàng xóm lại nhầm lẫn, gán nó cho tôi. “Ta đã sai khi tin lời đồn và đổ lỗi cho con,” bà nói, mắt ngân ngấn nước. “Ta mới là người từng bị gọi là ‘gái’ năm xưa.”

Tôi sững sờ. Twist bất ngờ này khiến tôi vừa thương vừa giận. Hóa ra, bà Hiền đã phán xét tôi dựa trên chính vết thương quá khứ của bà. Tôi ôm lấy bà, nói rằng tôi không trách bà, và từ đó, chúng tôi bắt đầu hiểu nhau hơn. Những lời xì xào dần tan biến, và ánh trăng đêm ấy như chứng kiến một khởi đầu mới cho cả hai mẹ con.

Related Posts

Từ nay, người dân cứ vào viện đi khám là được miễn phí hoàn toàn

Chính sách miễn phí viện phí toàn dân giai đoạn từ 2030-2035, bắt đầu từ các cơ sở y tế cơ bản được xem là bước đột…

TIN VUI: Toàn bộ cán bộ xã sẽ được nhận được khoản lớn để “lên đời”, giờ khỏi lo “cơm áo gạo tiền” rồi

Ngày 13/7, ông Nguyễn Thanh Hồng – Giám đốc Sở Khoa học và Công nghệ thành phố Đà Nẵng cho biết, vừa ký tờ trình gửi UBND…

Cha bỏ rơi ngày còn nhỏ, nam sinh đỗ ĐH Bách khoa chỉ ước có 1 thùng mì tôm/tháng để có thể đi học

 Cha bỏ rơi ngày còn nhỏ, mẹ tảo tần nuôi Nghĩa lớn khôn trong sự vất vả thiếu thốn. Nay đỗ đại học, Nghĩa chỉ dám mơ…

Đám cưới của tôi diễn ra như bình thường, nhưng chị dâu thì không thấy bóng dáng

Tháng trước, đám cưới của tôi diễn ra thật long trọng, khách mời tấp nập, họ hàng, bạn bè lên đến hàng trăm người. Nhưng có một…

Tôi hỏi mẹ, sao chị dâu không đến? Mẹ bảo tôi cứ gọi điện hỏi trực tiếp chị

Tháng trước, đám cưới của tôi diễn ra thật long trọng, khách mời tấp nập, họ hàng, bạn bè lên đến hàng trăm người. Nhưng có một…

Từ 2026 cấm xe xăng đi vào các cung đường chính, người dân cố tình vi phạm sẽ bị phạt bao nhiêu

13.7 là ngày cuối cùng trong sự kiện đổi xe điện do VinFast tổ chức, lượng người đến trải nghiệm vẫn rất đông. Lượng xe thẩm định tại sự…