Đêm đầu sau cưới, anh – chàng trai 26 tuổi – vẫn còn lâng lâng trong men rượu cưới và ánh mắt tò mò về người vợ lớn hơn mình 16 tuổi. Cô là một người phụ nữ thành đạt, sắc sảo, và đặc biệt… có đôi mắt rất sâu, rất lạnh, nhưng lại hay gọi anh bằng giọng dịu dàng như mật:
— Mình mệt rồi, đêm nay ngủ sớm đi, mai hãy… động phòng cũng được.
Anh cười ngượng, gật đầu. Dù trong lòng có hơi hụt hẫng, nhưng vẫn nghĩ: “Phụ nữ lớn tuổi mà, chắc họ cẩn trọng.”
Đến khoảng 3 giờ sáng, anh tỉnh dậy khát nước. Lúc đi xuống bếp, anh không bật đèn — nhà mới nên chưa quen vị trí. Nhưng vừa đến gần cửa bếp, anh chết sững.
Dưới ánh đèn vàng hắt ra, chị đang ngồi quay lưng lại, tay mài dao trên đá, từng nhịp chậm rãi, đều đặn như một nghi thức. Đáng sợ hơn là tiếng lẩm bẩm khe khẽ phát ra từ miệng chị:
— Lần này… không được sai nữa… lần này… phải đúng… không để trốn thoát nữa…
Anh đứng chết trân. Bàn tay run rẩy siết chặt cốc nước. Trong đầu anh vang lên hàng loạt câu hỏi: “Chị đang nói gì? Lần này là sao? Trốn thoát gì? Lần trước là ai?”
Đúng lúc ấy, chị quay đầu lại — đôi mắt mở to, và miệng nở một nụ cười rất nhẹ:
— Ủa, mình dậy sớm vậy?
Anh cười gượng:
— À… khát nước… em uống xong rồi lên ngủ đây…
Rồi quay người bỏ đi, trái tim đập loạn. Lúc lên phòng, anh khẽ mở điện thoại, gõ tìm mấy dòng:
“Cô gái U40 từng cưới chồng trẻ mất tích sau hôn lễ…”
Và đúng như anh sợ… kết quả hiện ra với cái tên chính xác là họ tên của vợ anh, cùng dòng tin mờ nhạt 3 năm trước:
“Chú rể mất tích sau đêm tân hôn, cô dâu từ chối trả lời báo chí.”