Cô gái lao công tốt bụng c/ứu ông lão bị ngất giữa đường, hôm sau sh//ock ngất khi biết thân thế thật sự của ông…
Lan là một cô gái lao công mới 25 tuổi. Mỗi ngày, khi thành phố còn chìm trong giấc ngủ, cô đã đẩy chiếc xe rác cũ kỹ đi khắp các con đường. Công việc vất vả, lương chẳng được bao nhiêu, nhưng Lan luôn tự nhủ: Chỉ cần mình lương thiện, trời sẽ không phụ.
Hôm ấy, trời nắng chang chang. Đang quét dọn ven đường, Lan thấy phía xa có một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ vest xám, đội mũ phớt đen, đang đi chậm rãi. Bỗng ông loạng choạng rồi ngã khuỵu xuống vỉa hè.
Lan hốt hoảng vứt chổi, chạy vội tới. Mồ hôi túa ra trên trán cô. Ông lão nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu ớt. Không đắn đo, Lan gọi taxi, cùng tài xế bế ông lên xe rồi đưa thẳng vào bệnh viện gần nhất.
Suốt lúc chờ đợi, Lan không rời ông nửa bước. Cô mua cháo, lấy nước, lo hết giấy tờ nhập viện. Đến khi bác sĩ thông báo ông chỉ bị tụt huyết áp, đã ổn định và cần nghỉ ngơi, Lan mới thở phào. Ông lão tỉnh lại, nắm tay Lan, giọng yếu ớt:
– Cảm ơn… con gái…
Lan cười hiền:
– Không có gì đâu ạ. Ông nghỉ ngơi nhé, con xin phép về làm tiếp kẻo sếp mắng.
Nói rồi cô lặng lẽ rời đi, để lại ông lão vẫn nhìn theo bóng cô thật lâu. Hôm đó, Lan bị trừ lương vì nghỉ giữa ca, nhưng cô không buồn, chỉ thấy nhẹ nhõm vì đã cứu được một mạng người.
Hôm sau, khi Lan đang quét rác trước tòa nhà công ty lớn nhất thành phố, một chiếc xe sang từ từ dừng lại. Từ trên xe, ông lão hôm qua bước xuống, nhưng lần này, đi bên cạnh ông là hai người đàn ông lực lưỡng, ăn mặc như vệ sĩ.
Ông tiến về phía Lan, nở nụ cười hiền hậu:
– Con gái, hôm qua cứu ông, giờ ông tới cảm ơn.
Lan lúng túng, vội vàng lau tay vào áo bảo hộ:
– Ông ơi, không cần đâu ạ. Con chỉ giúp người qua đường thôi.
Ông lão quay sang vệ sĩ. Một người nhanh chóng mở cốp xe, lấy ra một bó hoa ly trắng cùng chiếc phong bì dày cộp. Ông đưa cho Lan:
– Đây là tấm lòng của ông. Con hãy nhận nhé.
Lan hoảng hốt xua tay:
– Ông đừng làm thế, con thật sự không cần gì đâu ạ.
Ông lão cười, đôi mắt hiền hậu nhưng ánh lên sự cương nghị:
– Con biết ông là ai không? Ông là chủ tịch tập đoàn này. Hôm qua ông mệt nên ra ngoài đi dạo. Nếu không có con cứu, có lẽ ông đã không qua khỏi. Con tốt bụng, lương thiện. Người như con xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.
Lan đứng chết lặng. Chủ tịch tập đoàn này là nhân vật nổi tiếng, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, báo chí vẫn hay đưa tin. Vậy mà hôm qua, cô cứ nghĩ ông chỉ là ông lão nghèo khó vì bộ vest xám cũ đã sờn vai.
Thấy Lan chưa hết bàng hoàng, ông lão nói tiếp:
– Ông không chỉ muốn cảm ơn. Từ giờ, con hãy vào công ty ông làm việc. Ông sẽ sắp xếp vị trí lao công chính thức với mức lương gấp ba lần. Con có đồng ý không?
Lan run run nước mắt. Cô gật đầu, miệng lắp bắp:
– Con… con cảm ơn ông… Con không biết nói gì hơn…
Ông lão vỗ nhẹ lên vai cô:
– Người tốt sẽ gặp điều tốt. Cứ giữ tấm lòng lương thiện này, con nhé.
Hôm đó, cả khu phố xôn xao. Mọi người nhìn Lan bằng ánh mắt khác hẳn. Tối về, Lan kể cho mẹ nghe, hai mẹ con ôm nhau khóc. Cuộc sống của họ từ nay sẽ đỡ vất vả hơn. Nhưng hơn tất cả, trong lòng Lan vẫn thấy ấm áp, không phải vì tiền hay công việc mới, mà bởi cô tin, chỉ cần sống tốt, cuộc đời chắc chắn sẽ mỉm cười với mình.