Bà Sáu, 61 tuổi, chồng mất từ lúc con gái mới học lớp 6.
Không cam phận đi xin con cháu, bà lầm lũi lên chợ đầu mối xin làm bốc vác — công việc gần như toàn của đàn ông.
Người trong xóm thương thì ít, chê cười thì nhiều:
– “Làm ra được bao nhiêu? Có ai thuê hoài đâu mà lo mua vàng cất két!”
Nhưng tháng nào bà cũng tự tay viết vào sổ: “Trích 5 chỉ vàng – không động vào, để dành.”
Cô con gái – tên Yến – học hành giỏi giang, được mẹ chu cấp đến tốt nghiệp đại học, đi làm ở Sài Gòn.
Vì nghèo, Yến ít khi khoe mẹ, thậm chí có lúc ngại nói mình là con gái bà bốc vác.
Đến năm thứ 10, bà Sáu đột ngột qua đời.
Cả họ kéo đến đám tang chỉ vì tò mò về “cái két cũ” được bà khóa kỹ suốt 10 năm trời.kKkKét mở ra, không có một chỉ vàng nào.
Thay vào đó là:
1. Một tập hồ sơ dày – với 3 bản hợp đồng chuyển nhượng đất
Bà Sáu từng sở hữu 3 mảnh đất cha mẹ để lại — đã bán âm thầm cho ba gia đình trong họ, với giá rẻ hơn thị trường 60%, nhưng yêu cầu “không được công khai người bán”.
Mục đích? Để cứu họ khỏi phá sản, giữ thể diện cho họ.
Mở hồ sơ, ba người trong họ tái mặt – vì chính họ từng khinh bà nghèo hèn, từng không mời bà đến giỗ tổ.
Trong đó là video bà âm thầm ghi lại cảnh ông trưởng họ – từng vay bà 500 triệu mà không trả – lại bịa chuyện bà sống ăn bám con.
Có cả file ghi âm của bà nói:
– “Tôi không cần đòi lại tiền. Nhưng tôi để lại để con tôi biết: mẹ chưa từng quỵ lụy ai. Chỉ là mẹ không muốn hạ thấp người thân.”
“Yến à, tháng nào mẹ cũng ghi ‘5 chỉ vàng’ là để mẹ nhớ rằng mình còn giá trị, mình không vô dụng.
Con đừng tìm vàng, vì mẹ để lại cho con thứ khác:
– Là danh dự của mẹ.
– Là sự thật mẹ giấu để bảo vệ người thân.
– Là nhân phẩm mà cả đời mẹ không để ai chạm bẩn.”
– “Mẹ à, không cần vàng… mẹ để lại cho con cả một kho báu.”