Trời mới tờ mờ sáng, cả nhà ông Tâm đã dậy, xúng xính áo quần, chuẩn bị lên núi. Hôm nay là ngày cưới con bé Hương, đứa con gái út bướng bỉnh nhất nhà. Nó nhất quyết đòi lấy thằng Tủ, một gã trai dân tộc sống tận đỉnh núi, nơi mà điện thoại còn chẳng có sóng. Ông Tâm ban đầu gầm gừ phản đối, bà Tâm khóc lóc van xin, nhưng Hương cứ lặng lẽ gói đồ, mắt sáng rực như ngọn lửa. “Con yêu anh ấy, bố mẹ không đồng ý thì con vẫn đi.” Thế là cả nhà đành cắn răng, chuẩn bị cho cái đám cưới kỳ lạ này.
Đường lên núi không dễ. Cả nhà gái, từ ông bà đến họ hàng, phải bám dây, trèo vách đá, mồ hôi nhễ nhại. Có đoạn, cô em họ Hương trượt chân, suýt ngã lăn xuống vực, may mà cậu anh nhanh tay kéo lại. Ông Tâm vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cưới xin gì mà như đi đánh trận!” Nhưng nhìn con gái phía trước, tóc buộc cao, bước chân vững vàng, ông chỉ biết thở dài. Con bé này, dại dột nhưng gan lì, giống hệt ông hồi trẻ.
Sau ba tiếng vật lộn, cả đoàn nhà gái cũng đến được mỏm đá cao nhất, nơi nhà trai đã dựng rạp, trải thảm đỏ, bày mâm cỗ đơn sơ nhưng tươm tất. Gió núi thổi vù vù, lạnh buốt, nhưng không khí vẫn rộn ràng. Tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang lên giữa lưng chừng trời. Hương, trong bộ váy cưới giản dị, đứng cạnh Tủ, gã trai da ngăm, mắt sáng, nụ cười hiền hậu. Nhìn hai đứa nắm tay, ông Tâm bất giác mỉm cười. “Thôi, miễn chúng nó hạnh phúc.”
Đúng giờ hành lễ, trưởng đoàn nhà trai, một ông lão râu bạc, bước ra giữa mỏm đá. Cả họ nhà gái nín thở, chờ đợi. Ông lão giơ cao một túi vải đỏ, giọng trầm trầm vang lên: “Nhà trai chúng tôi có 10 cây vàng, xin được trao cho nhà gái, như lời hứa của tình thân.” Cả đoàn nhà gái sững sờ. 10 cây vàng? Ở cái nơi núi non heo hút này, vàng là thứ quý hơn cả mạng sống. Ông Tâm cau mày, bà Tâm nắm chặt tay chồng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi ông lão nói tiếp, giọng lạnh ngắt: “Nhưng chúng tôi không trao vàng để mua dâu. Vàng này là để cảm ơn nhà gái, đã sinh ra một người con gái can đảm, dám vượt núi, vượt rừng, để đến với con trai chúng tôi. Chúng tôi không cần sính lễ, chỉ mong hai đứa được sống trọn đời bên nhau.” Cả mỏm đá lặng đi vài giây, rồi tiếng vỗ tay rộ lên. Ông Tâm đứng đó, mắt cay cay, không biết vì gió núi hay vì câu nói ấy.
Lễ cưới diễn ra đơn giản nhưng ấm áp. Hai họ quây quần bên mâm cơm, rượu gạo cay nồng, thịt rừng thơm lừng. Hương và Tủ trao nhẫn cho nhau, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuyên qua mây. Khi hoàng hôn buông xuống, cả mỏm đá nhuộm màu cam rực rỡ, như thể trời đất cũng chúc phúc cho đôi trẻ.
Trên đường xuống núi, ông Tâm không còn lẩm bẩm nữa. Ông nắm tay bà Tâm, bước chân nhẹ nhàng hơn. “Con bé dại, nhưng mà nó chọn đúng người,” ông nói, giọng trầm ấm. Bà Tâm gật đầu, mỉm cười. Đằng sau, tiếng hát của Hương và Tủ vọng lại, hòa vào tiếng gió núi, như một lời hứa bền vững giữa lưng chừng trời.