Trên những con phố tấp nập của Hà Nội, bác Tài, một người lái xe ôm 70 tuổi, ngày ngày chở khách để kiếm tiền nuôi sống bản thân và gửi về cho các con ở quê. Với mái tóc bạc trắng và đôi chân đau nhức vì bệnh khớp, ông vẫn kiên trì làm việc dưới cái nắng gay gắt hay những cơn mưa bất chợt. Cuộc sống của ông giản dị nhưng đầy khó khăn, khi số tiền kiếm được chỉ vừa đủ trang trải và chi trả cho những viên thuốc giảm đau.
Một buổi chiều, khi mặt trời đang dần buông xuống, Bác Tài dừng xe bên lề đường để chờ khách. Trong lúc lau mồ hôi, ông chợt thấy một chiếc ví da đen nằm lẻ loi trên vỉa hè. Ông nhặt lên, mở ra xem, và tim ông như ngừng đập: bên trong là một xấp tiền 500.000 VND dày cộp, tổng cộng hơn 100 triệu VND – một số tiền mà ông chưa từng cầm trong tay. Ngoài ra, ví còn chứa một thẻ căn cước và vài danh thiếp.
Số tiền này là một cơ hội ngàn năm có một. Nó có thể giúp ông phẫu thuật đầu gối, trả nợ cho con gái để cô mở một tiệm may nhỏ, và thậm chí cho phép ông nghỉ ngơi sau những năm tháng vất vả. Nhưng trong lòng ông, một giọng nói khác vang lên – giọng nói của mẹ ông ngày xưa, dạy rằng “của rơi không nhặt, lòng mình không yên”.
Quyết định khó khăn
Đêm đó, Bác Tài trằn trọc không ngủ. Ông nghĩ đến những ngày tháng cơ cực, những lần phải từ chối mua thuốc vì không đủ tiền. Nhưng ông cũng nhớ đến câu chuyện của những người nhặt được của rơi và trả lại, như cô Phạm Thị Bân ở Bình Định, người đã mang ví tiền đến công an để trả cho người mất (Gương người tốt). Cuối cùng, ông quyết định: sáng hôm sau, ông sẽ mang ví đến đồn công an.
Tại đồn, các cán bộ công an ngạc nhiên trước hành động của ông. Họ kiểm tra thẻ căn cước và liên lạc với chủ nhân chiếc ví, ông Nguyễn Văn Hùng, một doanh nhân thành đạt ở Hà Nội. Chỉ vài giờ sau, ông Nguyễn xuất hiện, khuôn mặt rạng rỡ khi nhận lại chiếc ví. Ông cảm ơn Bác Tài rối rít và khăng khăng tặng ông 10 triệu VND như một món quà tri ân. Bác Tài ngập ngừng, nhưng nghĩ đến gia đình, ông nhận lấy.
Cơ hội bất ngờ
Trong lúc trò chuyện, ông Nguyễn hỏi về cuộc sống của Bác Tài. Cảm động trước sự trung thực và câu chuyện đời của ông, ông Nguyễn đề nghị: “Bác ơi, công ty tôi đang cần một tài xế đáng tin cậy. Bác có muốn làm việc cho tôi không? Lương ổn định, có bảo hiểm, và công việc nhẹ nhàng hơn lái xe ôm.” Bác Tài không tin vào tai mình. Đây chính là cơ hội mà ông hằng mơ ước – một công việc giúp ông thoát khỏi những ngày tháng bấp bênh.
Bác Tài bắt đầu công việc mới với niềm vui khôn xiết. Ông lái xe đưa đón ông Nguyễn và các đối tác, được ở trong một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ gần công ty. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Bí mật đằng sau
Nhưng vài tuần sau, Bác Tài vô tình nghe được một cuộc trò chuyện giữa ông Nguyễn và một nhân viên. Họ nhắc đến những khoản tiền “lót tay” cho các quan chức để giành hợp đồng lớn. Bác Tài sững sờ. Ông bắt đầu để ý và nhận ra công ty của ông Nguyễn dính líu đến những hoạt động không minh bạch. Lòng ông nặng trĩu: công việc này là cứu cánh cho gia đình, nhưng làm sao ông có thể tiếp tục khi biết sự thật?
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Bác Tài quyết định đối chất với ông Nguyễn. Ông đến văn phòng, giọng run run nhưng kiên định: “Thưa ông, tôi cảm ơn ông đã giúp tôi, nhưng tôi không thể làm việc ở nơi có những việc không đúng. Tôi xin nghỉ.”
Cú twist bất ngờ
Ông Nguyễn nhìn Bác Tài, rồi bất ngờ mỉm cười. “Bác Tài, bác đúng là người tôi tìm kiếm,” ông nói. Ông tiết lộ một bí mật: chiếc ví mà Bác Tài nhặt được không phải vô tình bị đánh rơi. Nó là một bài kiểm tra do ông Nguyễn sắp đặt để tìm một người trung thực, đáng tin cậy giúp ông chống lại các quan chức tham nhũng đang ép buộc ông. Ông Nguyễn đã cố ý để ví ở nơi Bác Tài hay đứng, với hy vọng tìm được một người như ông.
Ông Nguyễn giải thích rằng ông đang bị các quan chức ép phải trả tiền để giữ hợp đồng, và ông cần một người không chỉ trung thực mà còn dũng cảm để hỗ trợ ông thu thập bằng chứng. Hành động trả lại ví của Bác Tài đã chứng minh ông là người phù hợp.
Hành trình vì công lý
Bác Tài đồng ý giúp ông Nguyễn. Với sự quen thuộc với các con phố Hà Nội và mối quan hệ trong cộng đồng, ông bí mật thu thập thông tin về các giao dịch mờ ám. Ông Nguyễn, với sự hỗ trợ của một luật sư, chuẩn bị hồ sơ để trình báo cơ quan chức năng. Sau nhiều tháng làm việc cẩn thận, họ thành công trong việc vạch trần một đường dây tham nhũng lớn.
Công ty của ông Nguyễn được minh oan, và ông tiếp tục kinh doanh một cách minh bạch. Bác Tài không chỉ giữ được công việc mà còn được tăng lương. Ông dùng tiền để phẫu thuật đầu gối, giúp con gái mở tiệm may, và quyên góp một phần cho một tổ chức từ thiện địa phương. Câu chuyện của ông được báo chí đưa tin, khiến ông trở thành tấm gương về sự trung thực và lòng dũng cảm.
Bài học từ chiếc ví
Câu chuyện của Bác Tài không chỉ là về việc nhặt được tiền và trả lại. Nó là minh chứng rằng sự trung thực, dù trong hoàn cảnh khó khăn, có thể mở ra những cánh cửa bất ngờ. Chiếc ví không chỉ là một cơ hội đổi đời mà còn là một phép thử lương tâm, dẫn Bác Tài đến một sứ mệnh lớn hơn – mang lại công lý và cải thiện cuộc sống của chính mình và những người xung quanh.