×

Một cô gái mở một quán ăn nhỏ ở ngã ba quê nghèo, suốt 20 năm vẫn giữ một chiếc bàn trống, không cho ai ngồi

Chiếc Bàn Trống ở Ngã Ba Quê Nghèo

Tại một ngã ba nhỏ ở vùng quê nghèo ven biển miền Trung, nơi những con đường đất đỏ bụi mù mỗi mùa nắng và lầy lội mỗi mùa mưa, có một quán ăn nhỏ nằm nép mình dưới tán cây bàng già cỗi. Quán không có tên, người dân quanh vùng chỉ gọi là “quán của cô Mai”, dù trước đây, nó từng là quán của mẹ cô – bà Lan, một người phụ nữ nổi tiếng với những món ăn dân dã đậm đà hương vị biển. Mai, chủ quán hiện tại, là một cô gái 28 tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt luôn ánh lên vẻ dịu dàng và kiên nghị. Quán không lớn, chỉ đủ kê năm chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nhưng suốt 8 năm qua, bao giờ cũng có một chiếc bàn trống ở góc quán, không bao giờ có khách ngồi.

Chiếc bàn ấy nhỏ, kê sát cửa sổ, trên mặt bàn luôn được lau chùi sạch sẽ, đặt một lọ hoa dại hái ven đường và một chiếc ghế gỗ đơn sơ. Người dân trong làng thường tò mò, đôi lần có khách lạ ghé qua, thấy quán đông, định kéo ghế ngồi vào chiếc bàn trống ấy, nhưng Mai luôn nhẹ nhàng ngăn lại. “Bàn này… để dành rồi ạ,” cô nói, giọng nhỏ nhưng kiên quyết. Dần dà, mọi người cũng quen, không ai hỏi thêm nữa, dù trong lòng vẫn thắc mắc về lý do của chiếc bàn trống ấy.

Quán này vốn là tâm huyết của mẹ Mai, bà Lan. Từ nhỏ, Mai đã quen với hình ảnh mẹ đứng bếp, nấu những món ăn như bún cá, cơm tấm, bánh bèo, phục vụ dân làng và khách qua đường. Nhưng khi Mai 10 tuổi, mẹ cô qua đời vì một cơn bạo bệnh, để lại cô bơ vơ giữa cuộc đời. Cha cô, ông Tâm – một ngư dân lành nghề, trở thành chỗ dựa duy nhất của Mai. Ông thương con gái hết mực, thường kể cho cô nghe những câu chuyện về biển cả, về những con cá lớn ông từng bắt được, và hứa rằng một ngày nào đó, khi đã dành dụm đủ tiền, ông sẽ đưa Mai lên thành phố học đại học, để cô không phải khổ như ông.

Hai năm sau, khi Mai 12 tuổi, ông Tâm ra khơi trong một chuyến đánh cá định mệnh. Ngày cuối cùng trước khi đi, ông ngồi cùng Mai dưới tán cây bàng trước quán, nơi mẹ cô từng ngồi. Ông cười hiền, vỗ vai cô: “Mai à, cha đi chuyến này, kiếm được nhiều tiền, cha sẽ về, mình ngồi đây ăn một bữa thật ngon, rồi cha đưa con đi học, được không?” Mai gật đầu, mắt sáng lên đầy hy vọng. Nhưng chuyến đi ấy, ông Tâm không bao giờ trở lại. Một cơn bão bất ngờ ập đến, nhấn chìm con thuyền nhỏ của ông cùng ba người bạn chài khác. Dân làng bảo, không ai sống sót được trong cơn bão dữ ấy. Mai không tin. Cô tin cha mình còn sống, và sẽ giữ lời hứa, sẽ trở về ngồi cùng cô ở góc quán nhỏ này.

Sau khi cha mất tích, Mai sống nhờ sự đùm bọc của dân làng. Đến năm 20 tuổi, cô quyết định mở lại quán của mẹ, vừa để mưu sinh, vừa để chờ cha. Cô chọn đúng chỗ hai cha con từng ngồi, kê một chiếc bàn nhỏ, và giữ nó trống suốt 8 năm. Quán của Mai tiếp tục bán những món ăn dân dã của mẹ: cơm tấm, bún cá, bánh bèo… Giá rẻ, hợp túi tiền người dân quê, nên quán lúc nào cũng đông khách. Nhưng dù đông đến mấy, chiếc bàn trống vẫn không ai được ngồi. Có lần, một đứa trẻ trong làng nghịch ngợm, trèo lên ngồi chơi, Mai chỉ lặng lẽ bế đứa bé xuống, không trách móc, nhưng ánh mắt cô buồn đến lạ.

Thời gian trôi qua, Mai vẫn giữ niềm tin mãnh liệt dù đã 8 năm kể từ ngày cha mất tích. Cô vẫn kể chuyện về cha cho những người khách quen, vẫn hái hoa dại đặt lên bàn, và vẫn lau chùi chiếc bàn ấy mỗi ngày. Dân làng thương Mai, nhưng nhiều người bảo cô cố chấp, rằng ông Tâm chắc chắn đã mãi mãi nằm lại dưới lòng biển. Mai chỉ cười, không đáp. Cô tin, chỉ cần cô còn chờ, cha sẽ trở về.

Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên con đường đất, một người đàn ông lớn tuổi, dáng đi khập khiễng, bước vào quán. Ông mặc bộ quần áo cũ sờn, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ nhưng đôi mắt sáng rực như mang cả đại dương trong đó. Mai đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn ông, chợt khựng lại. Người đàn ông nhìn quanh quán, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn trống. Ông mỉm cười, bước tới, và ngồi xuống.

Mai run rẩy, ly nước trên tay cô rơi xuống đất vỡ tan. “Cha… cha ơi?” cô lắp bắp, nước mắt trào ra. Người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt ông cũng đỏ hoe. “Mai… con gái cha… Cha về rồi,” ông nói, giọng nghẹn ngào. Đó chính là ông Tâm.

Hóa ra, sau cơn bão năm ấy, ông Tâm không chết. Ông bị trôi dạt đến một hòn đảo nhỏ, được một gia đình ngư dân cứu sống. Nhưng do bị thương nặng, ông mất trí nhớ một thời gian dài. Phải 5 năm sau, ông mới dần nhớ lại, và mất thêm 3 năm nữa để tìm đường về quê. Khi trở lại làng, ông nghe người dân kể về cô Mai với quán ăn nhỏ ở ngã ba, và chiếc bàn trống cô giữ suốt 8 năm. Ông biết ngay đó là con gái mình.

Hai cha con ôm nhau khóc, giữa những ánh mắt xúc động của khách trong quán. Hôm đó, lần đầu tiên sau 8 năm, chiếc bàn trống có người ngồi. Mai nấu một bữa cơm thật ngon, như cha cô từng hứa. Dân làng kéo đến, người ôm bó rau, người mang con cá, cùng chia vui với hai cha con.

Từ đó, quán của Mai không còn chiếc bàn trống nữa. Nhưng nó vẫn là nơi lưu giữ ký ức, nơi tình yêu và niềm tin của cô đã làm nên điều kỳ diệu – mang cha cô trở về từ cõi chết.

Related Posts

Cận cảnh 10 tấn n:/ội t/ạ/ng mốc xanh, h/ôi th:ối chờ lên bàn ăn ở Hà Nội

Ngày 29/4, Phòng Cảnh sát Kinh tế – Công an TP Hà Nội cho biết vừa khám xét 3 kho lạnh, thu giữ hơn 10 tấn nội tạng “bẩn”…

Trả thưởng 1,8 tỷ đồng cho chủ nhân tờ vé số trúng giải đặc biệt bị rách, việc đầu tiên làm sau nhận t/iền gây chú ý

Bà Nguyễn Thị Nguyệt – chủ nhân của tờ vé số trúng giải đặc biệt bị rách đã được Công ty xổ số kiến thiết Huế trả…

Sáu năm trước, Thành – một doanh nhân trẻ đầy tham vọng – đã đưa ra quyết định mà anh nghĩ là đúng đắn nhất

Sáu năm trước, Thành – một doanh nhân trẻ đầy tham vọng – đã đưa ra quyết định mà anh nghĩ là đúng đắn nhất trong cuộc…

Bỏ vợ cũ vì nghi v//ô sin//h, 6 năm sau gặp lại tỷ phú không dám tin khi nhìn thấy cô ấy đi xem pháo hoa với 2 đứa trẻ giống hệt mình

Sáu năm trước, Thành – một doanh nhân trẻ đầy tham vọng – đã đưa ra quyết định mà anh nghĩ là đúng đắn nhất trong cuộc…

4 người bị bắt trong vụ làm giả sản phẩm bổ sung dinh dưỡng cho trẻ

Phạm Vũ Khiêm, Giám đốc Công ty TNHH Công nghệ Herbitech, cùng 3 đồng phạm bị cáo buộc vi phạm kế toán liên quan vụ làm giả…

Vụ người cha tìm công lý cho con ở Vĩnh Long: Hình ảnh hi;ện trư:ờng vụ va chạm được công bố, nhiều tài xế khẳng định 1 điều

Ngày 29-4, gia đình xác nhận ông Nguyễn Vĩnh Phúc (42 tuổi, ngụ tỉnh Vĩnh Long) đã tử vong sau khi dùng súng tự tử. Như PLO đã thông…