×
×

Cứ thấy tôi phơi đồ là con nhà hàng xóm thò tay ném trộm xuống mương, tôi âm thầm gài 1 thứ vào áo

“Áo phơi vừa hứng nắng đã rơi xuống mương, đến khi tôi gài một thứ vào đó thì bố mẹ hàng xóm tự đến xin tha”

Không hiểu sao con nhà hàng xóm dạo này như lên đồng.

Cứ thấy tôi phơi đồ ra là nó thò tay ném xuống mương nước đen ngòm sau dãy nhà trọ. Ban đầu chỉ là cái tất, rồi đến khăn mặt, rồi đến áo sơ mi trắng đi làm. Tôi bắt gặp mấy lần, nhưng nó nhanh như chuột, quay đi là biến mất. Mắng thì bố mẹ nó cãi:

“Trẻ con nó nghịch, chị làm gì căng!”

Căng thì chưa, nhưng chị không ngu.

Hôm sau, tôi âm thầm chuẩn bị một chiếc áo sơ mi cũ, gấp gọn như mới giặt, đem phơi. Nhưng bên trong, tôi khâu kín một túi nhỏ, lót vài quả ớt hiểm xanh, thêm tý dầu gió và một gói mắm tôm đặc biệt – loại để lâu càng nồng.

Tôi còn gài sẵn một camera mini sau ô cửa sổ, quay lại toàn bộ cảnh “bàn tay nhỏ bé” thò ra, gỡ áo, quăng xuống như ném rác.

Chiều hôm đó, đúng 5 giờ, trời còn váng nắng.

Tôi đang gọt xoài thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Mở ra thấy bố mẹ con nhóc hàng xóm, mặt tái mét, tay cầm chiếc áo sơ mi cũ của tôi bằng… hai que gắp than.

Bố nó mở miệng trước, mặt nhăn như mất sổ đỏ:

“Chị… cho chúng tôi xin lỗi. Con bé nhà tôi… giờ nó… mắt sưng, tay rộp, cả người bốc mùi… nó khai ra rồi… cái áo này…”

Tôi khoanh tay, nhếch mép, từ tốn hỏi:

“Ủa, sao không cầm tay mà cầm bằng đũa vậy anh?”

Cả hai nhìn nhau. Mẹ nó thì xót con, mếu máo:

“Nó tưởng áo mới, lại thơm thơm nên gỡ xuống nghịch… Ai ngờ vừa ôm vào người là hét toáng lên, ngứa rát, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng… Đưa đi trạm xá bác sĩ còn phải bịt mũi!”

Tôi lặng lẽ quay vào nhà, lấy ra túi nylon đựng bản in video từ camera. Đưa cho họ, không nói gì. Họ run run mở ra, xem được vài giây thì mặt cả hai xanh như tàu lá, mẹ nó khụy xuống xin xỏ:

“Chị ơi… đừng đưa lên khu phố… con tôi dại dột, chị tha cho nó lần này…”

Tôi cười nhạt, chỉ nói đúng một câu:

“Lần sau bảo nó giặt mấy cái áo tôi còn rớt chưa kịp phơi ấy nhé. Với cả… lần sau muốn ‘làm trò’ thì nhớ kiểm tra bên trong áo, **không là hít trúng… “hơi người lớn” đấy!”

Nói rồi tôi đóng cửa lại. Trong lòng nghĩ thầm:

“Non và xanh lắm con ạ. Dám chơi nhưng chưa đủ tầm.”

Tối hôm đó, nhà họ im như tờ, không còn tiếng nhạc ầm ĩ, không còn tiếng dép lạch bạch chạy rình mò qua ban công.
Sáng hôm sau, tôi ra phơi đồ – nắng đẹp, gió nhẹ, không ai ném gì cả.

Chỉ có một bịch chanh, gừng và túi bột giặt mới treo lủng lẳng trước cửa, không đề tên. Tôi chỉ nhìn và… cười.

Related Posts

Kin-h h-oàng: Hàng chục nghìn tấn dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi biến thành… dầu ăn cho người

Dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi, nhưng lại được biến thành dầu ăn cho người. Điều không thể tin nổi nhưng lại là sự thật. Công…

Chưa cưới nhà tôi đã bị nhà trai ép ký cam kết ‘không đòi hỏi tiền bạc’, tưởng thế là xong xuôi, nào ai ngờ hôm rước dâu tài xế đoàn nhà gái lái toàn xe sang đến mang theo 10 cây vàng

“Ép ký cam kết ‘không đòi tiền bạc’, ngày rước dâu nhà tôi mang theo 10 cây vàng, một câu nói khiến cả họ nhà trai quỳ…

Hoa hậu Đỗ Hà công khai bạn trai thiếu gia?

Đây là lần hiếm hoi Đỗ Hà tự khoe hint đi du lịch cùng người yêu. Những người theo dõi hoạt động của Hoa hậu Đỗ Thị Hà cũng…

Lương Thùy Linh nhập viện, mong tình hình hoa hậu vẫn ổn

Lương Thuỳ Linh không ngần ngại chia sẻ chuyện đi viện qua hình ảnh mới nhất. Hoa hậu Lương Thùy Linh đã ghi dấu trong lòng công chúng nhờ…

Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s/ững s/ờ

Ngày hôm ấy, bữa tiệc cưới của tỷ phú Lâm Minh – một doanh nhân nổi tiếng trong giới đầu tư – diễn ra long trọng tại…

Chi tiết xử ph:ạt dừng xe mặc áo mưa không đúng quy định

Nếu người tham gia giao thông dừng xe không đúng nơi quy định mặc áo mưa sẽ bị xử phạt và bị trừ 10 điểm giấy phép…