Lan và Nam cưới nhau sau gần một năm hẹn hò chóng vánh. Nam là mẫu người đàn ông điềm đạm, dịu dàng, có học thức và một công việc ổn định. Với Lan – cô gái 25 tuổi thích sự an toàn hơn là lãng mạn – Nam là lựa chọn hoàn hảo để làm chồng, dù chưa từng khiến cô rung động thật sự.
Năm đầu hôn nhân trôi qua lặng lẽ, như một cơn mưa phùn dài ngày. Không bão giông, cũng chẳng nắng ấm. Lan bắt đầu thấy thiếu thốn cảm xúc – thứ mà Nam không bao giờ cho cô được.
Rồi cô ngoại tình.
Lần đầu tiên, với một bạn đồng nghiệp trẻ. Bị phát hiện, cô chờ một cơn thịnh nộ. Nhưng Nam chỉ im lặng nhìn cô, rồi nói:
– Anh không giỏi yêu, nhưng anh muốn giữ gia đình. Nếu em muốn quay về, anh sẵn sàng tha thứ.
Lan bất ngờ, vừa áy náy, vừa nhẹ nhõm.
Lần thứ hai, với người cũ. Một cơn bốc đồng của ký ức. Nam lại tha thứ. Anh vẫn đi làm, vẫn nấu ăn, vẫn hỏi cô có ăn đủ ba bữa hay không.
– Anh không thấy tổn thương sao?
– Có. Nhưng anh vẫn ở đây. Vẫn chờ em.
Lần thứ ba, Lan cặp với một người đã có vợ. Cô bị cuốn vào những điều cấm kỵ, mạo hiểm và đam mê. Lần này, Nam không nói gì. Chỉ lặng lẽ dọn dẹp phòng ngủ, chuyển ra sofa nằm. Không lời trách móc.
Rồi một đêm, Lan bật khóc:
– Tại sao anh lại im lặng? Tại sao tha thứ mãi? Anh có thực sự yêu em không?
Nam nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cô lạnh sống lưng – không phải vì giận dữ, mà vì… trống rỗng.
– Có những thứ… anh không thể cho em được – Nam nói – Và em cũng không thể cho anh được.
Lan chết lặng. Cô không hiểu. Hay đúng hơn, cô chưa dám hiểu.
Vài tháng sau, Lan tình cờ thấy tin nhắn lạ trong điện thoại Nam. Một đoạn chat giữa anh và một người đàn ông – thân mật, sâu sắc, và… đầy ẩn ý. Rồi thêm vài bức ảnh cũ trong laptop: Nam đi du lịch cùng một người đàn ông khác, ánh mắt họ nhìn nhau không giống tình bạn.
Cô sững người. Câu hỏi cũ ùa về: “Tại sao anh không giận dữ? Tại sao anh luôn tha thứ?”
Tối hôm đó, cô đối diện Nam.
– Anh yêu em không?
– Anh quý em.
– Thế… anh có từng yêu ai?
Nam im lặng một lúc lâu. Rồi anh nhẹ nhàng nói:
– Anh yêu một người đàn ông. Từ trước khi cưới em. Nhưng anh chưa từng được phép sống thật. Gia đình ép cưới. Anh chọn em vì em an toàn. Vì anh nghĩ, có thể “sống đúng” là điều học được theo thời gian.
Lan không khóc. Cô chỉ thấy lạnh.
Nam tiếp:
– Em ngoại tình ba lần, anh đều tha thứ… không phải vì cao thượng. Mà vì anh nợ em – một cuộc đời thật. Vì anh cũng đã lừa dối em ngay từ ngày đầu.
Lan quay đi. Cô không nói gì.
Ba tháng sau, họ ly hôn trong êm lặng. Không tranh chấp, không ai trách ai. Trong đơn ly hôn, lý do ghi ngắn gọn: “Không còn phù hợp.”
Ngày rời khỏi tòa, Nam bước ra trước. Một người đàn ông lạ đến đón anh. Họ không nắm tay, không ôm hôn. Chỉ là ánh mắt chạm nhau rất khẽ – nhưng Lan biết, đó là ánh nhìn mà cô chưa từng có được từ anh.
Lúc ấy, cô mới hiểu thế nào là yêu thật – và vì sao ba lần phản bội vẫn được tha thứ.