×

4 cô bạn trong nhóm bạn thân thời đại học đều mang bầu cùng lúc

Tụi nó gọi nhau là “Bộ Tứ Sấm Sét” từ hồi đại học – bởi ở đâu có mặt cả bốn đứa là y như rằng có chuyện động trời. Mai, Linh, Hạ và Vy – mỗi đứa một kiểu, nhưng gắn bó với nhau suốt bốn năm trời, từ ký túc xá đến những đêm thức trắng học bài, chia nhau từng gói mì, từng mẩu chuyện tình buồn-vui.

Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi, mỗi công việc. Nhưng hội vẫn giữ truyền thống gặp nhau mỗi tháng một lần, gọi là “hội bạn máu mặt”. Lần này, cuộc hẹn diễn ra tại một quán cà phê quen thuộc giữa lòng Hà Nội.

Hạ đến đầu tiên, mặt căng thẳng, tay ôm bụng. Một lát sau, Vy hớt hải bước vào, kéo ghế ngồi phịch xuống thở dốc. Rồi Linh, rồi Mai – và chỉ vài phút sau, cả bốn đứa đều… thú nhận một điều giống nhau: chúng nó đều đang mang bầu.

Cả bàn im phăng phắc. Một sự trùng hợp kỳ quái.

“Không thể nào…” – Linh lắp bắp. – “Tao cũng mới biết tuần trước, trễ ba tuần, thử que xong mà suýt ngất.”

“Chờ đã,” – Vy ngập ngừng. – “Chồng chưa có, bồ thì mập mờ, mà sao cả đám tụi mình lại…?”

Hạ cắn môi, rút trong túi ra một tấm hình. Là ảnh một người đàn ông. Đẹp trai, phong độ, đôi mắt cười cuốn hút.

“Anh ấy tên Phong. Là người yêu tao.”

Im lặng. Rồi Linh rút điện thoại, mở một bức ảnh. Cùng một người. “Phong là bạn trai tao, tụi tao quen nhau sau buổi hội thảo công ty tháng trước.”

Mai chết lặng, rồi cười chua chát. “Tao biết anh ấy trong chuyến du lịch ở Đà Lạt. Tụi tao vẫn đang yêu nhau.”

Vy run run lôi trong ví ra một mẩu giấy – vé xem phim, cùng tên: “Phong”.

Không ai nói gì nữa. Không khí nặng như đá đè.

Phong – cùng một người, bốn cô gái. Và cả bốn đều mang thai.

Cả nhóm như chết lặng, rồi lần lượt kể lại câu chuyện của mình. Tất cả đều nghĩ mình là “duy nhất”, đều bị dỗ ngọt bằng những lời y hệt nhau. Anh nói đang bận, chưa tiện ra mắt bạn bè. Anh nói yêu nhưng còn rào cản gia đình. Anh nói… những lời giống nhau đến kỳ dị.

“Anh ta biết chúng ta là bạn thân sao?” – Mai hỏi.

“Tao không chắc. Nhưng có vẻ… không.” – Hạ trả lời, mắt ánh lên tia giận dữ.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng một thỏa thuận: cả nhóm sẽ cùng đến gặp Phong, đối diện một lần cho rõ ràng.


Ba ngày sau, tại một quán cà phê sang trọng, Phong xuất hiện – vẫn nụ cười đó, vẫn phong thái tự tin. Nhưng khi thấy cả bốn người ngồi đó, ánh mắt hắn tối sầm lại.

“Phong, tụi em có chuyện muốn hỏi.” – Linh mở lời, nhẹ nhàng nhưng lạnh tanh.

Chỉ trong 5 phút, mọi bí mật được lật trần. Phong im lặng. Không một lời xin lỗi. Chỉ là một cái nhún vai: “Thì các em đều là người lớn cả. Anh không ép ai cả.”

Vy đứng dậy đầu tiên. Rồi Mai, Hạ và Linh. Không ai khóc, cũng không ai trách móc nữa. Hắn ta không đáng.


Ba tháng sau, nhóm bạn thân lại tụ họp, lần này là ở một homestay ven biển.

“Bọn mình quyết định thế nhé?” – Vy hỏi.

“Bốn đứa – bốn bà mẹ đơn thân.” – Mai cười. “Chứ chẳng lẽ để đứa trẻ mang họ hắn?”

“Chúng ta không cần Phong. Bọn mình có nhau là đủ.” – Hạ nói, tay xoa bụng.

Linh nhíu mày. “Nhưng còn chuyện công lý? Tên đó không thể cứ thế mà thoát được…”

Vy cười, rút ra một xấp giấy. “Luật sư tao quen đã nộp đơn tố cáo. Lừa đảo tình cảm, gian lận tài chính – hắn không sạch sẽ đâu. Và hơn nữa… hắn không chỉ lừa mỗi tụi mình.”

“Tao biết mà. Đẹp trai như thế không thể chỉ có bốn đứa mình bị lừa.”

Cả nhóm phá lên cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tiếng cười ấy thật sự nhẹ nhõm.


Một năm sau

Trong một buổi triển lãm tranh ở Hà Nội, có một bức ảnh được trưng bày nổi bật. Tiêu đề: “Bốn bà mẹ và một người cha vô hình”. Bức ảnh là hình bốn người phụ nữ bế con, đứng cùng nhau, ánh mắt đầy tự hào.

Phong – người đàn ông từng nghĩ có thể lừa cả thế giới, giờ đây đang thụ án ba năm vì lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Còn bốn bà mẹ trẻ, họ chọn nuôi con bằng tình yêu, bằng tình bạn, và bằng bản lĩnh không cần đàn ông để khẳng định giá trị bản thân.

Một cái kết chẳng ai ngờ – nhất là Phong.

Related Posts

Người ta bảo Minh cứ lặp đi lặp lại: “Bố mẹ đâu? Em Na đâu?” như thể nếu hỏi đủ nhiều, câu trả lời sẽ thay đổi

Chị Hoài ngồi trên xe khách, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua cửa kính mờ đục. Những con đường quen thuộc từ Hà Nội đến Quảng Ninh…

“Đi Hạ Long nhé, cả nhà mình chưa bao giờ đi du lịch cả”

Tại làng Vĩnh Ninh, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời giản dị, đậm…

“Tôi mệt lắm rồi… Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”

Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của…

“Bố ơi, hòn Trống Mái có thật không? Nó giống con gà không?” Minh tò mò hỏi, khiến anh Lài bật cười, xoa đầu con trai

Ở một góc nhỏ của làng quê Cao Thượng, Bắc Giang, ánh nắng hè vàng rực chiếu qua những tán cây, trải dài trên con đường đất…

Hình ảnh cuối cùng của các du khách vui vẻ, hạnh phúc khiến nhiều người x:ó:t xa

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…

Tìm được cờ nhíp vài phút trước khi tàu lật ở Quảng Ninh: Nụ cười còn đó, đồng bào ơi biển lạnh lắm không?

Trên mạng xã hội, một đoạn clip được cho là do chính một trong các nạn nhân trên tàu Vịnh Xanh 58, số hiệu QN-7105 trước giây…