Dưới ánh đèn vàng ấm, cô dâu mặc váy trắng, cổ đeo đầy vàng, nước mắt tràn ra từng dòng như thể nỗi đau u uẩn đang vỡ oà.
Ai cũng tưởng cô khóc vì phải lấy người đàn ông đứng bên cạnh—một người tóc hoa râm, mắt lờ mờ tuổi tác—làm chồng. Người ta xì xào thương cảm, bảo đời con gái sao bạc đến thế, ba mươi tuổi chưa ai hỏi, giờ mới được gả đi mà chú rể lại như cha ruột.
Nhưng không ai thấy được bàn tay cô dâu siết chặt lấy tay chú rể, không ai để ý nụ cười lấp ló sau làn nước mắt. Cô không khóc vì tuyệt vọng. Cô khóc vì lần đầu tiên trong đời rốt cuộc cũng có người chịu đứng ra nắm tay cô giữa bao nhiêu ánh mắt, gọi cô là “vợ”.