Trong một buổi họp sáng thứ Hai, phòng Nhân sự của công ty Bảo Minh như bị tạt một xô nước lạnh. Ba nhân viên nữ – Mai, Trân và Hương – gần như cùng lúc đẩy cánh cửa bước vào, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định.
“Chúng tôi… đều mang thai,” Trân nói, giọng run nhưng dứt khoát. “Và… cha của ba đứa trẻ đều là cùng một người.”
Không khí như bị rút hết ô-xy. Giám đốc nhân sự, chị Hằng, buông cây bút xuống bàn. “Là ai?”
Cả ba người phụ nữ nhìn nhau, rồi đồng thanh: “Anh Phong.”
Trần Phong, trưởng phòng Kỹ thuật, là mẫu đàn ông mà dân công sở vẫn thường thì thào nhắc tới trong bữa trưa – cao ráo, lịch lãm, đã có vợ và… vô hại. Vì năm ngoái, chính anh đã tổ chức tiệc ăn mừng “tự do vĩnh viễn” sau khi triệt sản theo yêu cầu của vợ.
“Không thể nào,” Phong phản bác ngay khi được gọi lên làm việc riêng. “Tôi có giấy chứng nhận phẫu thuật. Hợp pháp, có chữ ký bác sĩ.”
Và anh đưa ra – thật sự là có. Một bản sao giấy chứng nhận triệt sản, đóng dấu đỏ rành rành. Không thể phản bác.
Nhưng ba người phụ nữ kia cũng không hề lùi bước. Họ yêu cầu công ty làm xét nghiệm ADN nội bộ. Giám đốc đành đồng ý, vì vụ việc đã lan ra cả công ty, báo chí chỉ chực chờ bên ngoài.
Tuần sau, kết quả đến. Sốc.
Cả ba đứa trẻ đều không cùng huyết thống với nhau. Nhưng lại cùng một điểm chung: không đứa nào là con của Phong.
Một cuộc họp nội bộ được mở ra để xoa dịu căng thẳng. Giám đốc nói về quyền riêng tư, về cảm thông, rồi tuyên bố sự việc đã sáng tỏ: “Anh Phong không phải là cha. Mọi người nên gác lại nghi ngờ.”
Tưởng như mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng đúng lúc đó, Mai, người có vẻ điềm đạm nhất trong ba cô gái, đứng dậy.
“Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không tin kết quả này.”
Chị Hằng cau mày. “Em đang nói rằng… xét nghiệm bị sai?”
“Không,” Mai nhìn thẳng vào Phong. “Tôi nghĩ… người đàn ông mà chúng tôi từng ngủ cùng không phải là anh Phong. Mà là… ai đó giả làm anh ta.”
Mọi ánh mắt quay sang Phong, nhưng anh cũng ngỡ ngàng không kém.
“Lúc đó là trong chuyến team building ở Đà Lạt,” Hương tiếp lời. “Cả ba chúng tôi đều bị chuốc say – vào ba đêm khác nhau. Cùng một phòng, cùng một mùi nước hoa, cùng một giọng nói. Chúng tôi đều nghĩ là anh Phong.”
Phong lùi lại, tái mặt. “Tôi không hề tham gia chuyến đi đó. Tôi bị sốt, xin nghỉ ba ngày. Có thông báo rõ ràng.”
Mọi thứ lặng đi vài giây, rồi chị Hằng bỗng đứng bật dậy. “Khoan. Còn thẻ từ công ty. Ai đó đã dùng thẻ tên anh Phong để ra vào khách sạn tối hôm đó.”
Một cuộc điều tra nội bộ được mở ra ngay. Trích xuất camera, so sánh giờ check-in, so khớp dữ liệu từ thẻ từ… Và rồi, cái tên lộ diện khiến cả công ty sững sờ:
Dũng – nhân viên IT thâm niên, ít nói, hiền lành, luôn xuất hiện như cái bóng trong các cuộc họp.
Cậu ta đã dùng phần mềm để sao chép dữ liệu từ thẻ từ của Phong, in lại một bản giống hệt. Cũng chính Dũng là người có quyền truy cập vào hệ thống camera – và đã chỉnh sửa lại toàn bộ đoạn băng trước khi giao nộp. Về phần các cô gái, trong trạng thái bị chuốc rượu, họ dễ dàng bị thao túng bằng hình ảnh và ánh sáng lờ mờ.
Dũng bị bắt sau đó một tuần. Trên máy tính cá nhân, người ta tìm thấy các đoạn nhật ký chi tiết, kế hoạch từng bước – một sự ám ảnh với hình mẫu “đàn ông lý tưởng” mà Phong đại diện. Dũng không muốn trở thành chính mình, nên chọn cách mượn hình bóng người khác để sở hữu thứ mình khao khát.
Ba đứa trẻ sinh ra, không mang họ Phong. Nhưng công ty Bảo Minh mãi không quên vụ việc ấy – nơi người ta đã tin tưởng vào giấy tờ, vào hình ảnh bề ngoài… và đánh mất khả năng nhìn sâu vào những cái bóng.