Đêm buông xuống, phố thị chìm trong ánh đèn mờ ảo. Tôi kéo vali, bước lên bậc thềm nhà anh vợ, lòng nặng trĩu một nỗi bất an không tên. Chuyến công tác đột xuất bị hủy, chuyến bay cuối cùng không cất cánh được vì thời tiết xấu. Tôi gọi cho Hương, vợ tôi, nhưng cô ấy không nghe máy. Nghĩ rằng cô ấy đang bận rộn với công việc ở cửa hàng hoa, tôi quyết định đến nhà anh vợ ngủ nhờ một đêm, thay vì trở về căn hộ trống trải của chúng tôi ở ngoại ô. Cánh cửa gỗ mở ra, anh vợ – Minh – đón tôi với nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt anh thoáng một tia kỳ lạ, như thể đang giấu điều gì đó.
“Vào đi, Hùng. Hương không biết em về sớm à?” Minh hỏi, giọng đều đều, nhưng tôi cảm nhận được sự căng thẳng. Tôi lắc đầu, cười nhạt: “Chắc cô ấy bận. Em ngủ nhờ một đêm, mai về sớm.” Minh gật đầu, dẫn tôi vào phòng khách. Căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng, mùi hương lavender thoang thoảng, gợi nhớ đến Hương – cô ấy luôn yêu những loài hoa dịu dàng.
Hương và tôi kết hôn được năm năm. Cô ấy là người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ ước: dịu dàng, chu đáo, và luôn biết cách khiến tôi cười ngay cả trong những ngày mệt mỏi nhất. Nhưng gần đây, tôi nhận ra cô ấy thay đổi. Những cái ôm trở nên gượng gạo, những đêm bên nhau thưa dần. Mỗi lần tôi muốn gần gũi, Hương luôn tìm cách lảng tránh, viện cớ mệt mỏi hay bận rộn. Tôi nghĩ đó chỉ là áp lực công việc, hay có lẽ, tình yêu sau năm năm hôn nhân đã nhạt nhòa. Nhưng đêm nay, trong căn nhà của Minh, tôi phát hiện ra một sự thật khiến trái tim tôi như vỡ vụn.
Đêm khuya, khi Minh đã lên phòng ngủ, tôi không tài nào chợp mắt. Căn phòng khách im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn. Tôi quyết định lấy một ly nước, bước nhẹ nhàng để không làm phiền Minh. Khi đi ngang qua phòng làm việc của anh, tôi thoáng nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ. Tò mò, tôi dừng lại, áp tai vào cánh cửa khép hờ. Giọng nói của Minh, trầm và nghiêm túc, vang lên: “Hương, em không thể tiếp tục thế này. Hùng là em rể anh, nó không đáng bị lừa dối.”
Tim tôi đập thình thịch. Hương? Cô ấy đang ở đây? Tôi đẩy cửa, bước vào. Minh giật mình, điện thoại trên tay anh rơi xuống bàn. Màn hình sáng lên, hiển thị một tin nhắn từ Hương: “Em biết, nhưng em không thể rời xa cô ấy. Em yêu cô ấy, anh Minh ơi.” Tôi đứng sững, như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Minh lắp bắp: “Hùng… anh không ngờ… em vào đây lúc nào?”
Tôi không trả lời, chỉ nhặt điện thoại lên, đọc lướt qua những dòng tin nhắn. Hương kể về những chuyến đi của cô ấy, những lần tôi đi công tác, cô ấy không ở nhà một mình như tôi nghĩ. Cô ấy đã đi cùng một người con gái, người mà cô ấy yêu say đắm. Một người mà cô ấy không thể kết hôn, không thể công khai. Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. “Cô ấy… là les?” Tôi thì thầm, giọng lạc đi.
Minh thở dài, đặt tay lên vai tôi. “Anh muốn nói với em từ lâu, nhưng Hương không cho phép. Cô ấy yêu em, Hùng, nhưng không theo cách em nghĩ. Cô ấy đã cố gắng, cố gắng để trở thành người vợ mà em mong đợi, nhưng trái tim cô ấy… nó thuộc về người khác.”
Tôi trở về phòng khách, ngồi phịch xuống sofa, đầu óc quay cuồng. Những ký ức ùa về, như những mảnh ghép rời rạc dần được lắp ráp. Hương luôn có những cuộc gọi khuya, những tin nhắn mà cô ấy vội vàng xóa đi. Cô ấy thường xuyên đi “giao hoa” vào cuối tuần, khi tôi không ở nhà. Tôi nhớ những lần cô ấy nhìn xa xăm, ánh mắt buồn bã mà tôi không hiểu. Tôi đã nghĩ đó là do cô ấy mệt mỏi, nhưng hóa ra, đó là nỗi đau của một người phải sống với một bí mật.
Sáng hôm sau, tôi trở về nhà. Hương đang ở cửa hàng hoa, như mọi ngày. Cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi, nụ cười trên môi thoáng cứng lại. “Anh về sớm thế? Công tác ổn không?” Giọng cô ấy run run, như thể đang cố che giấu điều gì. Tôi không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô. “Hương, em có điều gì muốn nói với anh không?”
Cô ấy tái mặt, đôi tay bấu chặt vào bó hoa hồng trên bàn. “Anh… anh biết rồi à?” Tôi gật đầu, cảm giác đau đớn xen lẫn giải thoát. Hương bật khóc, kể tôi nghe về Linh – cô gái mà cô ấy gặp cách đây ba năm, trong một buổi triển lãm hoa. Linh là một họa sĩ, với nụ cười rạng rỡ và tâm hồn tự do. Hương nói cô ấy đã cố gắng chối bỏ tình cảm đó, cố gắng làm một người vợ tốt, nhưng mỗi lần ở bên Linh, cô ấy mới thực sự cảm thấy mình được sống.
“Anh không trách em,” tôi nói, giọng khàn đặc. “Nhưng tại sao em không nói với anh từ đầu?” Hương cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn. “Em sợ mất anh. Em sợ mất tất cả. Nhưng em không thể tiếp tục lừa dối anh nữa.”
Những ngày sau đó, chúng tôi sống trong một sự im lặng kỳ lạ. Hương vẫn ở lại căn hộ, nhưng cô ấy ngủ ở phòng khách. Tôi không giận cô ấy, nhưng trái tim tôi như bị bóp nghẹt bởi sự thật. Một tối, tôi thấy Hương ngồi bên cửa sổ, cầm bức tranh Linh vẽ cho cô – một cánh đồng hoa lavender dưới ánh trăng. Tôi nhận ra, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mỉm cười thật sự sau bao lâu.
Tôi quyết định rời đi. Không phải vì tôi không còn yêu Hương, mà vì tôi muốn cô ấy được sống thật với chính mình. Tôi viết một lá thư, để lại trên bàn: “Hương, anh mong em hạnh phúc, dù là với ai. Anh không hối hận vì đã yêu em, nhưng anh muốn em được tự do.” Tôi kéo vali, rời khỏi căn hộ, lòng nhẹ nhõm hơn tôi tưởng.
Một tháng sau, tôi nhận được một gói quà từ Hương. Bên trong là một bức tranh nhỏ, cũng là cánh đồng lavender, nhưng lần này, có thêm một chiếc xích đu gỗ – giấc mơ mà chúng tôi từng cùng vẽ nên. Kèm theo là một mẩu giấy: “Cảm ơn anh, vì đã yêu em, và vì đã buông tay.”
Tôi mỉm cười, treo bức tranh lên tường. Đêm đó, tôi mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng lavender, gió thổi nhẹ, và Hương, ở đâu đó, đang hạnh phúc. Nhưng bất ngờ hơn cả, tôi thấy Linh đứng bên cô ấy, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình cũng đã tìm thấy sự bình yên. Không phải trong tình yêu, mà trong sự giải thoát.