Tôi từng nghĩ mình là đứa con gái may mắn. Khi cha mất vì tai nạn, mẹ gần như suy sụp. Vài năm sau, mẹ quen chú Dũng – người đàn ông trầm lặng, ít nói, luôn kiên nhẫn chờ mẹ nguôi ngoai nỗi đau. Tôi năm đó mới mười ba tuổi, vẫn còn co mình lại mỗi đêm vì nhớ cha, nhưng ánh mắt dịu dàng của chú khiến tôi dần mở lòng.
Chúng tôi không có một khoảnh khắc “gọi ba lần đầu tiên” nào đầy nước mắt như trong phim. Chỉ đơn giản, một hôm chú chở tôi đi học về, trời mưa to, xe chết máy giữa đường, chú cõng tôi đi bộ suốt gần hai cây số. Tôi ngồi sau lưng chú, nghe tiếng tim đập đều đều, tự nhiên thốt lên: “Ba ơi…”. Chú không quay lại, chỉ khẽ siết tay tôi hơn một chút.
Từ đó, tôi có ba dượng – mà chưa bao giờ nghĩ là “dượng”. Đối với tôi, ông là người cha thứ hai.
Mọi thứ vẫn yên ổn cho đến sinh nhật tuổi mười tám của tôi. Hôm đó, tôi về nhà sớm hơn dự định sau buổi học nhóm bị hủy. Căn nhà vắng ngắt, mẹ chưa về, chỉ có tiếng chú Dũng đang gọi điện trong phòng làm việc – cánh cửa khép hờ.
Tôi không có ý nghe lén. Nhưng chính giọng nói của ông khiến tôi đứng khựng lại:
– Bà ta yếu rồi. Chỉ cần ép ký nốt đơn ủy quyền nữa là xong. Còn con bé? Nó tin tôi chết đi được. Đợi xong vụ này, tôi đưa nó đi nước ngoài “du học”, không quay lại thì càng tốt.
Tôi cảm thấy một điều gì đó rơi vỡ trong lồng ngực. Tim tôi đập mạnh đến mức nghẹn thở. Cái cách ông nói về mẹ – người phụ nữ vẫn chăm chút từng bữa ăn cho ông mỗi ngày. Cái cách ông nói về tôi – đứa con gái vẫn nghĩ mình có một gia đình tử tế sau mất mát.
Tôi không đối diện ông hôm đó. Cũng không khóc. Chỉ thấy người mình lạnh đến tê cứng.
Mấy ngày sau, tôi âm thầm tìm một người bạn đang học luật, dò lại toàn bộ giấy tờ liên quan đến tài sản của mẹ. Đúng như những gì tôi nghe được: ông ta đang từng bước âm thầm chuyển hết quyền sở hữu căn nhà, mảnh đất, sổ tiết kiệm… sang tên mình. Đáng sợ nhất là đơn ủy quyền mẹ “ký” tuần trước – với chữ ký giả tinh vi đến mức chỉ có chuyên gia mới nhận ra.
Tối hôm đó, tôi đưa hết hồ sơ cho mẹ. Mẹ run rẩy, bàn tay cầm hồ sơ không ngừng co giật. Bà nhìn tôi, nghẹn giọng:
– Mẹ không ngờ… Mẹ luôn nghĩ ông ấy yêu con như ruột thịt…
Tôi nắm tay mẹ, siết chặt:
– Con cũng từng nghĩ vậy, mẹ à. Nhưng hóa ra, thứ ông ta yêu… chỉ là tài sản của mẹ.
Vài tuần sau, ông ta bị bắt vì tội giả mạo chữ ký, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. Hôm bị còng tay, ông vẫn nhìn tôi đầy kinh ngạc, như không tin “con bé ngoan ngoãn, ngoan đến ngốc nghếch ấy” lại có thể đưa mọi thứ ra ánh sáng.
Tôi chỉ đứng đó, không khóc, không nói gì. Nhưng trong lòng tôi, một đứa trẻ mười ba tuổi năm xưa đang lặng lẽ khâu lại vết rách từ lần mất mát đầu tiên.
Và lần này, tôi nhất định không để mẹ mất thêm điều gì nữa.