Tôi và chị dâu cùng biết tin có thai vào một ngày mưa tháng Sáu.
Cả nhà rộn ràng. Bố mẹ chồng gọi là “tin vui kép”. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ấm êm: hai nàng dâu hiền lành, hai anh em trai giỏi giang, sống chung dưới một mái nhà ba tầng.
Chỉ có tôi nhận ra chồng mình — Nam — từ lúc biết tin, ánh mắt trở nên lạ lẫm.
Anh không vui như tôi nghĩ. Không chúc mừng, không ôm tôi như thường lệ. Mỗi lần tôi nhắc đến em bé, anh chỉ “ừ” khẽ, rồi lảng sang chuyện khác. Có đêm tôi tỉnh giấc thấy anh ngồi ngoài ban công, mắt đỏ hoe.
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Nhưng càng tìm, càng không thấy gì sai.
Cho đến tuần thứ 20, khi tôi đi siêu âm. Bác sĩ nói: con trai. Tôi mừng rỡ gọi điện cho chồng, nhưng đầu dây bên kia im lặng đến nghẹt thở. Tôi hỏi:
“Anh không vui à?”
Anh đáp:
“Có… nhưng… có lẽ em không nên kỳ vọng quá nhiều…”
Tôi cười trừ, dặn lòng có thể anh đang lo cho tương lai. Nhưng tim tôi bắt đầu co lại.
Chị dâu – tên Thảo – là người phụ nữ điềm đạm. Từ lúc về làm dâu, chị khéo léo vun vén gia đình, ai cũng quý. Tôi từng nghĩ mình may mắn khi có một người chị như vậy.
Nhưng có những điều không may mắn lại chỉ đến sau một cú chớp lóe.
Ba tuần trước ngày dự sinh, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa chị Thảo và một ai đó trong bếp lúc nửa đêm. Chị nói nhỏ, giọng run:
“Anh yên tâm… Em sẽ không để ai biết. Chỉ cần đừng để nó nghi ngờ…”
Tôi đứng chết lặng ngoài cửa.
“Nó” – là tôi chăng?
Tôi không ngủ được suốt đêm ấy.
Rồi đến ngày chuyển dạ.
Thật trớ trêu: cả tôi và chị Thảo cùng đau bụng đưa vào viện một lúc.
Hai sản phụ – hai phòng sinh cạnh nhau. Người nhà cuống quýt chạy đi chạy lại. Tôi cố gắng tập trung, vượt qua từng cơn co thắt, không để tâm trí mình trượt đi. Nhưng trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại một nỗi sợ không tên.
Tiếng khóc đầu tiên vang lên từ phòng chị Thảo. Một bé trai. Khỏe mạnh.
Vài phút sau, tôi sinh con.
Cũng là một bé trai.
Và rồi… tôi nhìn mặt hai đứa trẻ đặt cạnh nhau trong phòng kính sơ sinh, và chết lặng.
Hai đứa bé giống hệt nhau. Không phải “hao hao”, không phải “cùng cha”, mà là sao y từng đường nét — từ vầng trán, sống mũi đến vết bớt nhỏ sau vành tai.
Tôi nhớ lại lời bác sĩ nói: “Tuần thai của chị lệch hơn chị Thảo gần một tháng.”
Nhưng nếu vậy… tại sao hai đứa trẻ sinh ra cùng ngày?
Tôi nhìn chồng. Anh đứng lặng ngoài kính, không nhìn con tôi, mà chỉ nhìn con chị Thảo. Mắt anh đỏ hoe, môi mím chặt.
Tôi bỗng hiểu ra. Một nỗi tê rát lan khắp sống lưng.
Vài tuần sau, khi đã tỉnh táo, tôi nhờ bạn làm trong viện giúp kiểm tra ADN cả hai đứa trẻ.
Tôi không còn hy vọng, chỉ muốn xác nhận.
Kết quả không khiến tôi ngạc nhiên.
Hai đứa trẻ là… anh em sinh đôi. Cùng trứng. Cùng cha.
Nhưng khác mẹ.
Tôi cầm tờ giấy, ngồi hàng giờ ngoài ban công, nơi chồng tôi từng ngồi thẫn thờ.
Có lẽ, những đêm đó anh khóc vì tội lỗi.
Có lẽ, khi biết tôi có thai, anh không biết làm gì ngoài im lặng.
Và có lẽ… tôi đã biết từ lâu.
Tôi không đánh ghen. Không làm ầm ĩ. Chỉ lặng lẽ ôm con rời đi vào một buổi chiều mùa đông.
Chị Thảo gọi cho tôi sau đó. Không thanh minh, không khóc lóc, chỉ nói:
“Tôi không dám mong cô tha thứ. Nhưng đứa bé… là ngoài ý muốn. Tôi chưa từng có ý cướp…”
Tôi cười nhạt, đáp:
“Cướp không phải bằng tay. Có khi chỉ là… bằng sự im lặng đúng lúc.”
Rồi tôi cúp máy.
Ngoài kia, trời bắt đầu có nắng. Con tôi cựa nhẹ, miệng chúm chím cười.
Thằng bé không có lỗi. Còn tôi… cũng vậy.