Chị Mai nhận việc giúp việc theo giờ tại biệt thự nhà bà Trâm – vợ ông chủ Hưng, người giàu nhất vùng. Nghe nói nhà ông buôn đá quý, xuất nhập khẩu gì đó, rất kín tiếng. Biệt thự ba tầng, vườn rộng, nội thất sang trọng, nhưng lúc nào cũng vắng vẻ. Ông Hưng đi công tác suốt, bà Trâm ở nhà một mình, ít nói, ít cười, chỉ thỉnh thoảng gật đầu khi chị Mai chào hỏi.
Công việc của chị Mai đơn giản: lau dọn tầng trệt, giặt là, quét sân. Tuyệt đối không được lên lầu hay xuống tầng hầm. Lúc đầu chị không để ý. Cho đến khi chị bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ.
Ngày nào bà Trâm cũng biến mất khỏi phòng khách khoảng một tiếng, đúng tầm 2 giờ chiều. Mỗi lần quay lên, bà lại như biến thành người khác — môi đỏ hơn, má hồng phơn phớt, mắt lấp lánh. Có hôm bà ngồi ngửa đầu trên ghế sofa, cười lặng lẽ như thể vừa nghe một bản nhạc hay, dù trong phòng im phăng phắc.
Một lần, bà Trâm đi vắng, bảo chị Mai về sớm. Nhưng chị còn chưa giặt xong ga giường nên xin nán lại một lát. Trong lúc đi lấy đồ giặt ở hành lang, chị nghe tiếng động phía cuối nhà. Là tiếng bản lề — cửa tầng hầm hé ra. Tim chị đập mạnh.
Một lực tò mò kỳ lạ đẩy chị đến gần cánh cửa. Chị bước xuống vài bậc cầu thang gỗ ẩm mốc, rồi dừng lại. Không khí dưới hầm có mùi ngai ngái, mát lạnh. Nhưng thứ khiến chị choáng váng là ánh đèn tím rọi xuống cả một… khu vườn.
Phải, một khu vườn dưới lòng đất. Dưới ánh đèn chuyên dụng, hàng chục chậu cây cao quá đầu người đang phát triển tươi tốt. Lá xẻ thùy, thân mảnh, mùi nồng nặc – không lẫn đi đâu được.
Cần sa.
Chị Mai tái mặt, quay người chạy lên, chân run như muốn khuỵu. Vừa rời khỏi cánh cửa hầm, chị lập tức gọi cho công an xã bằng số máy lén lưu trước đây, đề phòng “có gì bất trắc”.
Cả buổi tối, tim chị như đập trong cổ họng.
Hai ngày sau, công an ập vào biệt thự.
Chị Mai đứng ngoài cổng, dõi theo. Họ khám xét tầng hầm. Rồi… không có gì cả.
Không một chậu cây. Không đèn tím. Không mùi ngai ngái.
Chỉ có vài thùng cũ kỹ, phủ bạt. Họ hỏi chị có chắc không, chị khẳng định như đinh đóng cột. Nhưng kết quả vẫn là: không có bằng chứng.
Bà Trâm bình tĩnh đón tiếp công an, thậm chí còn mời họ nước. Khi họ đi rồi, bà nhìn chị Mai, cười nhẹ.
“Tôi biết chị thấy gì. Nhưng tiếc là chị thấy quá sớm.”
Chị Mai ngơ ngác.
Bà Trâm ghé sát, thì thầm: “Thứ chị thấy không phải cần sa. Là cây mô phỏng, tôi đặt từ Trung Quốc. Tôi dùng để thử ánh sáng, nhiệt độ, trước khi… trồng thật.”
Chị Mai lùi lại, miệng há hốc.
“Bây giờ,” bà Trâm mỉm cười, “tôi phải thay toàn bộ kế hoạch. Cảm ơn chị.”
Chị Mai tưởng mình sẽ bị đuổi việc. Nhưng không.
Ngày hôm sau, bà Trâm vẫn thuê chị. Trả lương gấp đôi.
“Vì chị trung thực,” bà nói.
Tháng sau, chị Mai vẫn tiếp tục làm, nhưng tuyệt nhiên không dám bén mảng đến gần hầm. Chỉ có điều, mỗi lần thấy bà Trâm từ dưới hầm đi lên, chị lại tự hỏi: Lần này, liệu có còn là cây giả nữa không?
Mãi đến một ngày…
Công an lại đến.
Lần này, có trát khám xét chính thức. Tầng hầm mở ra – không còn cây nào.
Nhưng trong thùng bạt, họ tìm thấy… một túi nhỏ chứa bột trắng.
Không phải cần sa.
Mà là ma túy tổng hợp.
Bà Trâm bị bắt ngay tại chỗ.
Chị Mai ngã khuỵu. Không phải vì bà Trâm, mà vì người đàn ông đi cùng cảnh sát — ông Hưng.
Chồng bà Trâm.
Người mà chị tưởng luôn đi công tác xa.
Ông đưa cho cảnh sát một bản ghi âm: giọng bà Trâm gọi điện cho ai đó, nhắc đến chuyện “xử lý con giúp việc nếu lỡ miệng”.
Ông Hưng nhìn chị Mai, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn chị đã gọi công an. Chị cứu tôi một bàn thua trông thấy.”
Thì ra, ông Hưng nghi ngờ vợ mình đã lâu, nhưng không có chứng cứ. Cuộc gọi của chị Mai là cơ hội để ông trở về, âm thầm theo dõi, dẫn đến cú bắt quả tang hôm nay.
Chị Mai nhìn xuống bàn tay đang run của mình, mới nhận ra: có những sự thật chỉ lộ diện, khi người ta đủ dũng cảm gõ cửa bóng tối.