×
×

Chỉ vừa mới nâng đũa, ông Thành đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, mâm cơm rung lên, bát canh chua sóng sánh, vài giọt nước bắn ra ngoài. “Nhà này không có cái thói ăn cơm trước kẻng đâu nhé!”

Buổi chiều tà, ánh nắng vàng vọt len qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, phủ lên mâm cơm đạm bạc mà Trà tỉ mỉ chuẩn bị. Hôm nay là ngày thứ hai cô chính thức làm dâu nhà họ Nguyễn, một gia đình bề thế ở làng quê nhỏ. Mùi thơm của bát canh chua cá lóc hòa quyện cùng hương gạo mới, thoảng đâu đó chút khói từ bếp củi. Trà, trong chiếc áo dài lụa xanh nhạt, khẽ mỉm cười, cố giấu đi sự hồi hộp của một nàng dâu mới. Cô muốn mâm cơm này là lời chào đầu tiên, là cách cô gửi gắm sự chân thành đến gia đình chồng.

Nhưng không khí trong căn nhà gỗ ba gian bỗng trở nên ngột ngạt khi ông Thành, bố chồng Trà, bước vào. Đôi mắt ông sắc lạnh, gương mặt khắc khổ hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và cả những định kiến không lời. Bà Hiền, mẹ chồng Trà, lặng lẽ ngồi bên mâm cơm, đôi tay gầy guộc khẽ vuốt ve mép khăn trải bàn. Không ai nói gì, nhưng Trà cảm nhận được một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng.

“Ngồi đi, cả nhà ăn cơm,” ông Thành cất giọng trầm trầm, nhưng chất giọng ấy chẳng hề ấm áp. Trà cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ghế, bụng cô khẽ nhô lên dưới lớp áo dài – dấu hiệu của một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần. Đó là niềm vui, nhưng cũng là nỗi lo mà cô giấu kín trong lòng từ khi về làm dâu.

Chỉ vừa mới nâng đũa, ông Thành đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn. Mâm cơm rung lên, bát canh chua sóng sánh, vài giọt nước bắn ra ngoài. “Nhà này không có cái thói ăn cơm trước kẻng đâu nhé!” ông gằn giọng, ánh mắt quét từ bà Hiền sang Trà, sắc như dao. “Đừng tưởng cứ có bầu trước là muốn làm gì thì làm! Coi thường gia phong nhà này à?”

Trà chết lặng. Đôi đũa trên tay cô run run, rơi xuống bàn đánh cạch. Bà Hiền cúi đầu, đôi môi mím chặt, không nói một lời. Không khí trong căn phòng như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở nặng nề của ông Thành và tiếng tim Trà đập thình thịch. Cô biết cái bụng bầu của mình là điều khiến cả làng xì xào, nhưng cô không ngờ bố chồng lại thẳng thừng như vậy, ngay trong bữa cơm đầu tiên cô chuẩn bị.

“Con… con xin lỗi,” Trà lí nhí, cố giữ giọng để không run. Nhưng trong lòng cô, một cơn sóng giận dữ và tủi thân đang cuộn trào. Cô đã yêu Hùng, người chồng hiền lành của mình, bằng tất cả trái tim. Cái thai là kết quả của tình yêu ấy, dù nó đến sớm hơn dự định. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị sỉ nhục ngay trong ngôi nhà mà cô vừa gọi là “nhà”.

Ông Thành hừ lạnh, đứng dậy, hất mạnh mâm cơm. Bát đĩa vỡ tan, cơm trắng vương vãi trên sàn gỗ, canh chua loang thành một vũng đỏ au. “Cô nghĩ cô là ai mà dám mang cái bụng đó về đây, hả?” ông quát, giọng vang vọng cả căn nhà. Trà ngồi im, nước mắt chực trào, nhưng cô cắn chặt môi, không để mình yếu đuối.

Rồi, trong khoảnh khắc ấy, Trà làm điều không ai ngờ tới. Cô đứng dậy, chậm rãi bước về phía chiếc tủ gỗ cũ kỹ ở góc nhà. Đôi tay cô run run mở ngăn kéo, lôi ra một xấp ảnh được buộc chặt bằng dây chun. Cô trở lại bàn, đặt xấp ảnh xuống trước mặt ông Thành. “Bố nhìn đi,” giọng cô bình tĩnh đến lạ, nhưng ẩn chứa một sức mạnh không ai ngờ tới.

Ông Thành cau mày, cầm xấp ảnh lên. Ngay khi ánh mắt ông lướt qua tấm ảnh đầu tiên, gương mặt ông tái mét, đôi tay run rẩy. Trong ảnh, chính ông, người đàn ông luôn tự hào về gia phong và danh dự, đang tay trong tay với một cô gái trẻ, có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi. Cô gái ấy đang đứng trước một phòng khám, tay ôm bụng, ánh mắt đầy lo âu. Những tấm ảnh tiếp theo còn rõ ràng hơn: ông Thành đỡ cô gái lên xe, ông Thành đưa tiền cho cô, và cuối cùng, ông Thành ôm cô gái ấy trong một góc khuất của bệnh viện.

Cả căn phòng rơi vào im lặng. Bà Hiền ngẩng đầu, đôi mắt mở to, nhìn chồng như thể lần đầu tiên thấy ông. Hùng, vừa từ ngoài sân bước vào, cũng đứng sững lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Thành lật từng tấm ảnh, hơi thở ông nặng nề, khuôn mặt từ tái mét chuyển sang đỏ gay. “Cô… cô lấy đâu ra mấy cái này?” ông gầm lên, nhưng giọng đã lạc đi, không còn sự uy quyền như trước.

Trà mỉm cười nhạt, nhưng đôi mắt cô sắc lạnh. “Bố nghĩ con không biết gì sao? Con đã thấy bố và cô gái ấy từ lâu, trước cả khi con về làm dâu nhà này. Con giữ im lặng vì con tôn trọng bố, tôn trọng gia đình này. Nhưng bố à, bố không có quyền phán xét con, khi chính bố cũng có những bí mật không thể tha thứ.”

Bà Hiền bật khóc, đôi tay bà run run ôm lấy mặt. Hùng tiến đến, nắm tay Trà, ánh mắt anh vừa đau đớn vừa giận dữ nhìn bố mình. “Bố… chuyện này là sao?” Hùng hỏi, giọng nghẹn lại.

Ông Thành không trả lời. Ông đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà, xấp ảnh rơi lả tả trên sàn. Tiếng cửa gỗ đóng sầm lại, để lại một khoảng lặng nặng nề. Trà quay sang bà Hiền, giọng cô dịu lại, nhưng vẫn kiên định. “Mẹ, con không muốn làm tổn thương ai. Nhưng con không thể để bố sỉ nhục con và đứa con trong bụng con. Con chỉ muốn bảo vệ gia đình mình.”

Bà Hiền không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má. Hùng ôm lấy Trà, thì thầm: “Anh xin lỗi em. Anh không biết bố lại làm chuyện như vậy…”

Đêm đó, cả nhà không ai ngủ được. Tiếng gió rít qua khe cửa như mang theo những bí mật bị phanh phui. Trà nằm bên Hùng, tay đặt lên bụng, cảm nhận từng nhịp đập nhỏ bé của đứa con. Cô nghĩ về những ngày sắp tới, về cách cô sẽ đối mặt với những sóng gió trong ngôi nhà này. Cô biết, từ nay, mọi thứ sẽ không bao giờ như trước.

Sáng hôm sau, ông Thành trở về, nhưng ông không còn là người đàn ông uy quyền của ngày hôm qua. Ông ngồi ở góc nhà, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời. Trà chuẩn bị một mâm cơm mới, đơn giản hơn, nhưng lần này không ai dám hất đổ. Bà Hiền lặng lẽ ăn, Hùng lặng lẽ gắp thức ăn cho vợ, còn ông Thành chỉ ngồi nhìn, như một bóng ma không còn sức sống.

Nhưng cái kết thực sự không nằm ở đó. Một tuần sau, cô gái trong ảnh xuất hiện trước cổng nhà họ Nguyễn. Cô ta mặc một chiếc váy giản dị, bụng bầu đã rõ, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng kiên định. “Tôi cần gặp ông Thành,” cô ta nói, giọng run run. Trà đứng ở hiên nhà, nhìn cô gái ấy, rồi nhìn ông Thành đang chết lặng trong sân. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quay vào nhà, để lại ông Thành đối mặt với hậu quả của chính mình.

Cô gái ấy, hóa ra, không chỉ là một bí mật thoáng qua. Cô ta mang trong mình một đứa trẻ, và cô ta tuyên bố đó là con của ông Thành. Làng quê nhỏ bùng lên những lời xì xào, những ánh mắt dò xét. Gia đình họ Nguyễn, từng là niềm tự hào của cả làng, giờ đây tan rã trong những bí mật bị phanh phui. Trà, với cái bụng bầu ngày càng lớn, trở thành người duy nhất giữ được sự bình thản. Cô không trách móc, không oán hận, chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho ngày đứa con của mình chào đời.

Cái kết không ai ngờ tới: Trà không chỉ bảo vệ được danh dự của mình, mà còn trở thành người vực dậy cả gia đình. Cô mở một quán ăn nhỏ ngay trong sân nhà, dùng chính những món ăn cô từng nấu để chuộc lại lòng tin của dân làng. Ông Thành, từ một người đàn ông gia trưởng, trở thành một ông lão lặng lẽ, ngày ngày ngồi nhìn Trà bận rộn. Bà Hiền, dù đau lòng, dần tìm lại nụ cười nhờ sự mạnh mẽ của con dâu. Còn Hùng, anh trở thành người chồng, người cha tận tụy, luôn đứng sau lưng Trà, như một bờ vai vững chắc.

Bí mật dưới mâm cơm vỡ không chỉ là câu chuyện về sự phanh phui, mà còn là hành trình của một người phụ nữ trẻ, từ tủi nhục đến kiên cường, từ bị sỉ nhục đến trở thành chỗ dựa cho cả gia đình. Trà, với tình yêu và sự bao dung, đã viết nên một cái kết không ai ngờ tới – một cái kết không chỉ cứu rỗi chính cô, mà còn cứu rỗi cả những người xung quanh.

Related Posts

Ngọc đang gắp thức ăn, bỗng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt đũa xuống, nhìn mẹ tôi và nói: “Được thôi, mẹ. Con sẽ đi”

Tại một khu đô thị mới ở Sài Gòn, căn nhà hai tầng khang trang của vợ chồng tôi vừa hoàn thành sau bao tháng ngày chạy…

Ánh mắt lảng tránh của Nam khiến anh Hùng nghi ngờ. Anh lục balo kỹ hơn và tìm thấy một mẩu giấy gấp nhỏ, dính chặt dưới đáy

Tại một khu phố nhỏ ở Đà Nẵng, gia đình anh Hùng rơi vào hoảng loạn khi cậu con trai 15 tuổi, Nam, mất tích cả ngày….

Chị Hoa vẫn còn đó, nhưng chiếc nhẫn cưới vàng trên tay chị đã biến mất, thay vào đó là một chiếc nhẫn giả r:ẻ ti:ền

Hai ngày sau tang lễ của chị Hoa, không khí trong căn nhà nhỏ ở làng quê Thanh Hóa vẫn nặng nề như chì. Anh Tuấn, chồng…

Chị Lan, vợ anh, qua đời đột ngột vì một cơn đau tim, để lại anh và cô con gái nhỏ

Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, không khí tang lễ bao trùm bởi những tiếng khóc nghẹn ngào. Anh Minh, người chồng mới mất…

Khách hàng đ/ộ/t ng/ột q/u/a đ/ời, tiền trong tài khoản có được ngân hàng trả lại không? Nay đã có CÂU TRẢ LỜI

Ngân hàng sẽ xử lý số tiền trong tài khoản người đã mất như thế nào? Người thân cần làm gì để tiếp cận tài sản một…

CHÍNH THỨC: “Từ 1/7/2025, Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố hưởng phụ cấp cao nhất 14.040.000 đồng/tháng

Luật Bảo hiểm xã hội năm 2024 đã được Quốc hội thông qua ngày 29/6/2024 và có hiệu lực thi hành từ 1/7/2025. Trong đó, quy định…