Màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng vọt từ căn bếp nhỏ của ngôi nhà phố hắt ra con ngõ hẹp. Tiếng bát đĩa khẽ chạm nhau, tiếng thìa muỗng va vào miệng bát canh tạo nên một thứ âm thanh quen thuộc, gần gũi. Thùy ngồi lặng lẽ ở góc bàn, đôi đũa trên tay khẽ run, ánh mắt thoáng nét uể oải. Bữa cơm tối trong nhà chồng vẫn như mọi ngày: mẹ chồng ngồi ở đầu bàn, gương mặt nghiêm nghị, chị dâu út líu lo kể chuyện, còn bố chồng thì lặng lẽ nhai, mắt dán vào tờ báo cũ. Không ai để ý đến Thùy, hay đúng hơn, họ đã quen với sự im lặng của cô.
Thùy cắn môi, cố nuốt xuống cảm giác nặng nề trong lòng. Chồng cô, Minh, lại đi làm về muộn. Đã ba tháng nay, anh thường xuyên vắng nhà, những cuộc gọi ngắn ngủi chỉ đủ để anh thông báo: “Anh bận, đừng đợi.” Cô không trách anh, nhưng mỗi lần ngồi vào bàn ăn mà không có Minh, cô lại thấy mình như một vị khách không mời trong chính ngôi nhà này.
“Canh hôm nay mặn quá, Thùy ạ,” chị dâu út bỗng lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật. Thùy giật mình, ngẩng lên, nở một nụ cười gượng gạo. “Dạ, để mai em nêm nhạt hơn.” Mẹ chồng, bà Lan, không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Thùy như muốn tìm kiếm một lỗi lầm nào đó. Không khí trên bàn ăn bỗng chùng xuống, dù chẳng ai nói thêm.
Rồi, như một cơn gió bất ngờ thổi qua, bà Lan cầm bát canh trước mặt, không chút báo trước, hất thẳng vào Thùy. Nước canh nóng hổi bắn tung tóe, chảy dài trên gương mặt cô, thấm đẫm áo. Thùy sững sờ, đôi mắt mở to, không kịp phản ứng. “Cô coi cô làm thế mà được à?” bà Lan gằn giọng, tay vẫn nắm chặt bát sứ trắng. “Cô nghĩ cô vào nhà này để làm gì? Để ngồi đó mà ăn không ngồi rồi, để chồng con phải chạy vạy lo toan hết à?”
Cả căn bếp như đóng băng. Chị dâu út há miệng, nhưng không thốt nổi lời nào. Bố chồng đặt tờ báo xuống, lặng lẽ nhìn bà Lan, nhưng không lên tiếng. Thùy cúi đầu, nước canh nhỏ giọt từ cằm cô xuống sàn nhà, hòa lẫn với những giọt nước mắt đang chực trào. Cô không đáp, không giải thích, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi bếp. Tiếng bà Lan vẫn vang lên phía sau, sắc như dao: “Cô đi đâu? Tôi chưa nói xong!”
Thùy không quay lại. Cô bước ra sân, nơi bóng tối ôm lấy cô như một người bạn cũ. Đêm nay, cô không muốn đối diện với bất kỳ ai nữa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một câu hỏi cứ lặp lại: Tại sao? Tại sao bà Lan lại làm thế? Tại sao cô, dù đã cố gắng hết sức, vẫn không thể khiến mẹ chồng hài lòng?
Câu chuyện bắt đầu từ một năm trước, khi Thùy và Minh cưới nhau. Minh là một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, nhưng công việc của anh tại công ty xây dựng thường xuyên kéo dài đến khuya. Thùy, vốn là cô gái tỉnh lẻ, mang trong mình sự nhẫn nhịn và chịu thương chịu khó, đã cố gắng hòa nhập vào gia đình chồng. Nhưng bà Lan, mẹ Minh, từ đầu đã không ưa cô. “Con gái tỉnh lẻ, biết gì mà đòi làm dâu nhà này?” bà từng nói thẳng với Minh khi Thùy còn chưa kịp dọn vào.
Những ngày đầu, Thùy nghĩ chỉ cần cô cố gắng, bà sẽ thay đổi. Cô dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà. Nhưng mỗi việc cô làm, bà Lan đều tìm cách bắt bẻ. Canh nhạt, bà bảo cô keo kiệt. Canh mặn, bà nói cô vụng về. Ngay cả khi Thùy tỉ mỉ chuẩn bị một mâm cơm tươm tất cho ngày giỗ ông nội Minh, bà Lan vẫn lạnh lùng: “Cô làm thế này, ông mà sống dậy chắc cũng chẳng buồn ăn.”
Minh, dù yêu thương vợ, nhưng hiếm khi ở nhà để chứng kiến những lần mẹ bắt nạt cô. Anh chỉ thấy Thùy ngày càng trầm lặng, đôi mắt không còn ánh sáng như lúc mới cưới. “Em mệt à? Có gì nói với anh, đừng giữ trong lòng,” anh từng hỏi. Thùy chỉ cười, lắc đầu: “Không sao đâu, anh đừng lo.”
Nhưng đêm nay, khi nước canh nóng bỏng chảy trên mặt, Thùy biết mình không thể chịu đựng thêm. Cô đứng ngoài sân, tay ôm lấy vai, cố kìm những tiếng nấc. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mẹ ruột, người phụ nữ tần tảo ở quê, từng dặn cô: “Làm dâu, khó mấy cũng phải chịu. Nhưng nếu không chịu nổi, thì đừng để mình khổ cả đời.”
Tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài ngõ. Minh về. Thùy vội lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh. Cô không muốn anh thấy mình trong bộ dạng thảm hại thế này. Nhưng Minh đã bước vào sân, ánh mắt anh lập tức dừng lại trên gương mặt ướt nhẹp của vợ. “Thùy, em làm sao thế?” giọng anh gấp gáp, đầy lo lắng.
Chưa kịp để Thùy trả lời, anh nghe thấy tiếng mẹ mình từ trong bếp, vẫn đang lớn tiếng: “Cô ta không biết điều, Minh ạ! Mẹ nói gì cô ta cũng cãi, còn dám bỏ bàn đi như thế!” Minh nhìn Thùy, rồi nhìn vào căn bếp sáng ánh đèn. Anh nắm tay vợ, kéo cô vào trong.
Cả gia đình im lặng khi Minh bước vào. Bà Lan nhìn con trai, giọng dịu đi nhưng vẫn cứng rắn: “Con về đúng lúc lắm. Mẹ đang dạy dỗ vợ con đây. Cô ta làm gì cũng sai, đến cái bát canh cũng không nấu cho ra hồn.” Minh không đáp. Anh lặng lẽ nhìn mẹ, rồi quay sang Thùy. “Em, nói anh nghe. Chuyện gì đang xảy ra?”
Thùy cúi đầu, môi mím chặt. Cô không muốn kể, không muốn biến mình thành kẻ mách lẻo. Nhưng Minh không buông tha. Anh quay sang chị dâu út: “Chị, chị nói đi. Có phải mẹ lại bắt nạt Thùy khi anh không ở nhà?” Chị dâu út lúng túng, nhìn bà Lan, rồi nhìn Minh. Cuối cùng, cô lắp bắp: “Cũng… không hẳn… chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?” Minh gằn giọng, lần đầu tiên Thùy thấy anh nổi giận như vậy. “Hiểu lầm mà mẹ hất cả bát canh vào mặt vợ con? Hiểu lầm mà mỗi lần con không ở nhà, mẹ lại tìm cách làm khó cô ấy?” Anh quay sang bà Lan, ánh mắt đỏ hoe. “Mẹ, con biết mẹ không ưa Thùy. Nhưng mẹ có biết cô ấy đã cố gắng thế nào để làm vừa lòng mẹ không? Con đi làm cả ngày, về nhà chỉ muốn thấy vợ mình được yên ổn. Vậy mà mẹ làm thế này?”
Bà Lan sững sờ. Bà không ngờ Minh, đứa con trai vốn hiền lành, lại dám nói với mình như vậy. “Con… con dám nói với mẹ thế à? Mẹ làm tất cả vì con, vì gia đình này!” bà hét lên.
“Vì con?” Minh cười cay đắng. “Nếu vì con, mẹ đã không để vợ con phải khóc ngoài sân giữa đêm khuya thế này.” Anh nắm tay Thùy, giọng trầm xuống. “Thùy,收拾 đồ. Chúng ta đi.”
Thùy ngỡ ngàng. “Đi… đi đâu, anh?” Minh không trả lời ngay. Anh chỉ lặng lẽ kéo cô lên phòng, lấy một chiếc vali nhỏ, bỏ vào vài bộ quần áo. “Anh không muốn em sống trong ngôi nhà mà em không được tôn trọng,” anh nói, giọng chắc chắn.
Đêm ấy, Minh và Thùy rời khỏi nhà. Họ thuê một căn phòng trọ nhỏ ở ngoại ô. Minh xin nghỉ việc ở công ty cũ, nơi đã khiến anh kiệt sức vì những ca làm thêm. Anh tìm một công việc mới, giờ giấc ổn định hơn, để có thể ở bên Thùy nhiều hơn. Thùy, từ một cô gái cam chịu, bắt đầu học cách nói lên suy nghĩ của mình. Cô mở một tiệm hoa nhỏ, nơi cô tìm thấy niềm vui trong những cánh hoa tươi thắm.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi chiều, khi Thùy đang tỉa hoa trong tiệm, bà Lan xuất hiện. Thùy giật mình, tay cầm kéo run run. Bà Lan không nói gì, chỉ đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ. “Mở ra đi,” bà nói, giọng khàn khàn.
Bên trong là một chiếc vòng cổ ngọc trai, món quà cưới mà mẹ ruột Thùy từng tặng cô, nhưng bà Lan đã lấy đi với lý do “cô chưa xứng”. Thùy nhìn bà, không hiểu. Bà Lan thở dài, ánh mắt lần đầu tiên dịu dàng. “Mẹ sai rồi. Mẹ đã quá khắt khe với con. Mẹ chỉ muốn tốt cho Minh, nhưng mẹ không thấy con cũng là một phần của nó. Mẹ… xin lỗi.”
Thùy đứng lặng, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ có ngày bà Lan lại nói những lời ấy. Cô nắm lấy tay bà, khẽ gật đầu. “Con cảm ơn mẹ.”
Căn nhà nhỏ của Minh và Thùy giờ đây đầy ắp tiếng cười. Mỗi tối, họ cùng nhau ăn cơm dưới ánh đèn bếp, không còn sự im lặng nặng nề. Bà Lan thỉnh thoảng ghé qua, mang theo một đĩa bánh tự làm, hay chỉ đơn giản là ngồi nghe Thùy kể về những bông hoa trong tiệm. Cuộc sống không hoàn hảo, nhưng nó đã tìm được sự bình yên.
Và dưới ánh đèn bếp, Thùy nhận ra, đôi khi, những cơn bão bất ngờ trong cuộc đời lại dẫn ta đến những bến bờ không ngờ tới.