Tôi từng nghĩ giọt nước mắt trong lễ cưới là thứ xa xỉ. Không phải vì tôi vô cảm. Mà vì những người đủ tỉnh táo để bước vào hôn nhân theo cách tôi đang bước, thì không nên có thứ cảm xúc mềm yếu ấy.
Vậy mà tôi đã khóc. Khóc thật. Ngay giữa lễ đường lộng lẫy ánh đèn, giữa dàn hợp xướng opera và bầy thiên nga trắng được thuê về cho “không khí cổ tích”.
Người ta xì xào, ồ lên đầy cảm động. “Chú rể xúc động quá”, “Chắc là yêu cô dâu nhiều lắm.” Tôi cúi đầu, che đi ánh mắt. Không ai biết, giọt nước mắt ấy là vì tôi vừa tự đẩy mình vào cái cũi dát vàng không lối thoát.
Cô dâu là Linh – ái nữ nhà họ Vũ, người vừa nhập cổ phần vào công ty tôi như một phần của “hồi môn”. Một giao dịch hôn nhân được đàm phán kỹ càng giữa hai gia tộc. Tôi chưa từng yêu Linh, cũng chưa từng có cơ hội từ chối. Đơn giản là trong bàn cờ của giới thượng lưu, kẻ nào không đi nước cờ định sẵn sẽ bị thay thế.
Linh đứng bên tôi, xinh đẹp như tượng sáp, môi cười vừa đủ để không làm lem son. Tôi biết cô cũng chẳng vui gì hơn. Cô từng yêu một gã nhạc sĩ nghèo, bị bố cô dọa kiện vì “dụ dỗ tiểu thư nhà lành”. Tôi không rõ cô có còn đau không, hay đã học được cách thôi cảm thấy điều gì.
Chúng tôi trao nhẫn. Mẹ tôi lau nước mắt bằng khăn lụa Pháp. Tôi bỗng thấy mình như con rối trong một vở diễn được dựng bởi người khác, diễn viên thì lộng lẫy, nhưng không ai thật sự sống.
Ba tuần sau đám cưới, tôi biết Linh có bầu. Không phải con tôi.
Cô nói điều đó khi đang ngồi đánh móng tay, mắt không rời màn hình điện thoại. Giọng bình thản như thông báo thời tiết. “Anh không cần chịu trách nhiệm gì. Chúng ta sẽ nuôi nó như một phần của hợp đồng. Con của anh, con của tôi, xét cho cùng cũng đều sẽ mang họ Vũ-Hoàng. Ai quan tâm?”
Tôi sững người. Rồi bật cười. Cười đến mức gần như đau bụng. Cô nhướn mày, hơi khó chịu vì tiếng cười của tôi phá hỏng không gian spa.
“Anh ổn không?”
“Ổn. Tôi chỉ nhận ra… hóa ra cả hai chúng ta đều không tự nguyện.”
Cô không đáp, chỉ nhún vai.
Chúng tôi sống như hai cái bóng. Lịch ăn tối được sắp xếp bởi trợ lý. Những lần xuất hiện trước công chúng được stylist chọn trang phục kỹ lưỡng. Mọi thứ hoàn hảo đến mức vô hồn.
Một đêm khuya, tôi nghe tiếng đàn vang lên từ phòng khách. Bản Clair de Lune.
Tôi bước ra, thấy Linh ngồi bên cây đàn. Cô mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng, tóc buông xõa. Không có lớp trang điểm nào. Lần đầu tiên, tôi thấy cô thật. Cô dừng lại khi thấy tôi, ngần ngừ giây lát rồi nói:
“Anh có muốn bỏ trốn không?”
Tôi ngẩn ra.
“Chúng ta bán hết cổ phần, lấy tiền, sang Ý mở một quán sách cũ. Không ai biết chúng ta là ai.”
Tôi nhìn cô, không biết nên bật cười hay bật khóc. “Và đứa bé?”
“Không có đứa bé nào cả.” Cô cười, chua chát. “Tôi chỉ muốn thử xem anh có phản ứng gì.”
Cô đứng dậy, bước đến gần. “Anh biết không, tôi không cần tình yêu. Nhưng tôi cần một đồng minh.”
Chín tháng sau, báo chí rầm rộ tin tôi và Linh ly hôn. Không tranh chấp, không tai tiếng. Một cuộc ly hôn “văn minh” trong mắt thiên hạ.
Không ai biết rằng vài tuần trước đó, chúng tôi đã cùng nhau bán toàn bộ cổ phần, rút sạch tiền, và mua hai vé hạng phổ thông sang Florence.
Hôm tôi rời khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, mẹ gọi điện lần cuối. “Con làm nhục cả dòng họ,” bà nói. “Con sẽ hối hận.”
Tôi nhìn Linh – giờ đã cắt tóc ngắn, mặc váy linen và mang một chiếc ba lô vải thô. Cô nhìn tôi, cười nhẹ.
Tôi nói vào điện thoại: “Không đâu mẹ. Con chỉ vừa học cách sống thật.”