Mười năm làm ở công ty này, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày ra đi như thế.
Tôi – Tuấn – bắt đầu làm việc tại Phong Nam Group từ khi còn là một sinh viên mới ra trường, tay trắng, chẳng có gì ngoài sự chăm chỉ và nhiệt huyết. Mười năm, tôi từ vị trí nhân viên quèn lên trưởng nhóm kinh doanh, chịu đủ áp lực, tăng ca triền miên, bỏ lỡ cả sinh nhật vợ và những buổi họp phụ huynh của con.
Vậy mà sáng thứ Hai tuần trước, tôi được gọi lên phòng giám đốc nhân sự.
Chỉ vỏn vẹn hai câu:
“Công ty tái cơ cấu. Bộ phận kinh doanh sẽ cắt giảm. Rất tiếc, anh Tuấn nằm trong danh sách bị cho nghỉ.”
Tôi chết sững. Tôi đã cống hiến mười năm trời cho họ, vậy mà nhận lại một tờ quyết định, không một lời cảm ơn, không một cái bắt tay tiễn biệt.
Tôi ra khỏi phòng, mắt mờ đi vì giận. Tôi không cần họ thương hại, nhưng cái cách họ tiễn tôi đi như một món đồ hỏng khiến lòng tôi nghẹn đắng.
Ngày tôi dọn đồ rời công ty, trời mưa lất phất. Đồng nghiệp nhìn tôi, có người ái ngại, có người né ánh mắt. Tôi không trách họ.
Trên bàn, tôi thấy một chiếc phong bì màu trắng, có ghi tên tôi bằng nét chữ quen thuộc: anh Minh – sếp trực tiếp của tôi.
Anh Minh từng là người tôi rất nể. Anh thẳng tính, nhưng công bằng, dám đứng ra chịu trách nhiệm cho nhân viên. Trong suốt 5 năm làm dưới quyền anh, tôi chưa bao giờ thấy anh dễ dãi với sai lầm, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh bỏ rơi người của mình.
Tôi cầm phong bì, định bụng chắc là một ít tiền chia tay. Nhưng khi mở ra, tôi sững người.
Không phải tiền.
Mà là… một bản hợp đồng tuyển dụng.
Tôi đọc lại. Mắt tôi hoa lên.
Tên công ty: Trí Nam Solutions – một startup công nghệ mới nổi ở lĩnh vực AI thương mại.
Người ký tên tuyển dụng: Nguyễn Minh – Giám đốc điều hành.
Chính là… anh Minh.
Tôi lật ra mặt sau phong bì. Có một mảnh giấy nhỏ:
“Tuấn,
Anh không thể giữ em lại ở Phong Nam vì anh cũng sắp nghỉ. Nhưng anh muốn em là người đầu tiên bước cùng anh ở chặng đường mới.
Đây không phải là ơn nghĩa. Đây là niềm tin.
Em có thể từ chối. Nhưng nếu đồng ý, mai 9h sáng, đến địa chỉ này.”
Bên dưới là một địa chỉ văn phòng nhỏ ở quận Bình Thạnh.
Tôi ngồi thừ người trong phòng làm việc trống. Cảm xúc vỡ oà. Tôi bị cho nghỉ, tưởng là mất hết. Nhưng hóa ra… tôi vừa được trao cơ hội lớn nhất trong đời.
Tôi từng nghe tin đồn anh Minh sẽ rời công ty, nhưng không nghĩ anh đi thật. Và càng không ngờ… anh chọn tôi đi cùng.
Tôi không biết startup này sẽ ra sao. Có thể thất bại. Có thể thành công. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn: lần đầu tiên sau 10 năm, tôi được ai đó tin tưởng không vì bảng thành tích, mà vì con người tôi.
Sáng hôm sau, tôi đến địa chỉ trong giấy.
Văn phòng nhỏ, nhưng ấm cúng. Anh Minh đang pha cà phê, ngẩng đầu nhìn tôi cười:
– “Tôi đã chuẩn bị sẵn bàn làm việc cho cậu rồi. Vào chứ?”
Tôi gật đầu.
Không phải là một lời từ biệt buồn bã như tôi tưởng.
Mà là một khởi đầu mới – được mở ra bằng một chiếc phong bì không hề đựng tiền.