Người anh trai chết lặng khi biết sự thật…
Suốt 8 năm, vợ chồng Hưng sống trong áp lực nặng nề của hai chữ “nối dõi”. Là con trai trưởng, Hưng gánh trên vai kỳ vọng lớn từ gia đình, còn vợ anh – Lan – càng ngày càng thu mình trong im lặng khi làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể đậu thai. Bao lần chạy chữa, thuốc thang, thậm chí sang cả nước ngoài khám hiếm muộn, nhưng hy vọng cứ dần nguội lạnh.
Đã có lúc Lan từng nghẹn ngào nói với chồng:
– Nếu anh muốn lấy người khác để có con, em sẽ không trách.
Hưng chỉ siết tay cô và bảo: “Không, con cái là lộc trời. Trời chưa cho thì mình chờ.”
Và rồi, như phép màu, Lan mang thai. Tin vui đến khiến cả đại gia đình như vỡ òa. Ông bà nội bày mâm cúng lớn giữa sân nhà, hàng xóm kéo tới chúc mừng, ai cũng hân hoan, gọi đứa trẻ chưa chào đời là “ngọn lửa thắp lại phúc khí dòng họ”.
Ngày Lan sinh, cả nhà đứng ngồi không yên. Khi y tá bước ra báo tin là con trai, tiếng vỗ tay reo hò vang khắp hành lang bệnh viện. 8 năm đằng đẵng cuối cùng cũng được đền đáp bằng một cháu đích tôn – giọt máu được cả họ ngóng trông.
Nhưng khi y tá bế đứa bé ra, em trai bằng tuổi vợ của Hưng là Hùng – người vừa cười to nhất – bỗng đứng sững lại. Gương mặt anh tái nhợt, mắt trừng lớn, rồi bước lùi một bước, đi thẳng vào WC bệnh viện.
Đứa trẻ có một vết bớt đỏ rực bên má trái – rất giống với vết bớt của Hòa – gã hàng xóm từng bị đuổi khỏi xóm vì liên quan đến Lan trong một vụ đồn đoán tình cảm mập mờ hai năm trước. Khi ấy, mọi người chỉ xì xào, không ai dám chắc. Chính Hùng là người đứng ra dẹp yên tin đồn, mắng cả đám người tung chuyện thất thiệt, khẳng định dâu trưởng nhà anh “nết na, tử tế”.
Nhưng giờ đây, khi vết bớt ấy lại hiện lên rõ mồn một trên má đứa trẻ, tim anh như bị bóp nghẹt, niềm tin anh trao cho chị dâu, xem như chị gái ruột giờ tan thành mây khói.
Anh đã không thể yên. Đêm đó, Hùng lặng lẽ đến bệnh viện lấy mẫu tóc đứa trẻ, về nhà lấy tóc anh trai, rồi giấu mọi người đi làm xét nghiệm ADN.
Một tuần sau, kết quả trả về. Dòng chữ “Không cùng huyết thống” hiện rõ như một nhát dao cứa vào niềm tin của anh. Lặng người, anh gấp tờ giấy lại, mang về, đặt lên bàn thờ tổ tiên, thắp một nén nhang, mà tay vẫn còn run.
Ngày đầy tháng, khi cả họ quây quần chuẩn bị mừng đứa bé, Hùng bất ngờ lên tiếng:
“Con có một thông báo quan trọng muốn nói với mọi người, thật ra đứa bé là con của…”
Không gian đang rộn ràng bỗng sững lại, chưa kịp để Hùng nói hết câu, Hưng sững sờ, giật lấy tờ giấy từ tay cha. Mắt anh quét nhanh qua những dòng chữ, khuôn mặt biến sắc. Còn Lan, từ trong phòng bước ra, vừa bế con vừa nghe thấy câu nói ấy, liền khựng lại, môi run lên.
“Không… không phải như vậy… em… em chưa từng…”
Nhưng ánh mắt những người xung quanh đã đầy ngờ vực.
Ký ức về chuyện cũ bị xới tung trở lại. Tin đồn, ánh mắt, những lần Lan và Hòa “vô tình” chạm mặt – tất cả nay như xếp lại thành một bức tranh không thể chối cãi.
Hưng không nói gì. Chỉ lặng lẽ ôm đứa bé vào lòng lần cuối, rồi đặt con xuống nôi. Đôi mắt anh đỏ hoe, ánh nhìn trống rỗng.
Lan quỳ xuống giữa sân, bật khóc nức nở. Nhưng tiếng khóc ấy không còn là lời thanh minh – mà là tiếng gãy vỡ của một niềm tin đã bị đánh mất.
Từ ngày đó, đứa bé không còn được gọi là “cháu đích tôn”. Căn nhà lớn rơi vào im lặng lạnh lẽo. Và cái tên Lan – người từng được xem là phúc khí của dòng họ – mãi mãi trở thành lời nhắc về một cú sốc không thể xóa nhòa.