×
×

Đang đưa t/ang bố tôi thì thằng con trai anh cả bị c//âm bỗng biết nói, câu đầu tiên nó nói lại là…

Lễ tang của bố tôi tổ chức vào một ngày tháng Sáu, trời âm u nhưng không đổ mưa. Người làng bảo đó là điềm may, vì người mất không muốn con cháu khổ cực.

Tôi đứng cạnh anh cả, tay siết chặt quai áo tang. Bên kia quan tài là mẹ tôi, ngồi thẫn thờ như thể đã mất hồn từ khi bệnh viện gọi điện báo tin ông qua đời.

Người ta xếp hàng thắp hương, ai cũng bảo:
– Cụ sống có đức lắm…
– Cả đời cày lưng vì con cháu, ra đi thanh thản rồi…

Chỉ có tôi biết: Bố tôi chết trong một đêm vội vã, sau một cuộc điện thoại không ai nghe rõ. Ông ra ngoài lúc 2 giờ sáng, nói là “đi hóng gió”.

Rồi không về nữa.


Gia đình tôi có một đứa trẻ đặc biệt – con trai của anh cả tôi – thằng bé tên Bi, năm nay bảy tuổi, bị câm bẩm sinh.

Từ lúc sinh ra đến giờ, nó chưa từng phát ra tiếng nào. Các bác sĩ cũng không lý giải được. Nhưng Bi lại không chậm phát triển – nó nghe hiểu, biết viết, và ánh mắt luôn sáng rực như đang chất chứa nhiều điều.

Ngày đưa tang, Bi mặc áo dài trắng, đứng giữa đoàn người mặc đồ đen, nhỏ bé như cục gạch đặt nhầm giữa con đường lát đá.

Lúc khiêng linh cữu ra khỏi nhà, ai đó trong đoàn đột ngột hét lên:
– Cẩn thận! Có đứa nhỏ chạy lên trước!

Chúng tôi quay lại thì thấy Bi đang đứng chắn ngay đầu quan tài, đôi mắt mở lớn.

Và rồi, lần đầu tiên trong đời, nó cất tiếng.

Giọng nó nhỏ nhưng rõ, vang lên như lưỡi dao lướt ngang qua cổ họng mọi người:

– Kia không phải là ông nội.

Không gian đông đúc phút chốc như bị ai rút cạn oxy.

Anh cả tôi lao đến, siết chặt vai thằng bé:

– Con nói gì cơ?

Bi không trả lời. Nó cúi xuống, giơ tay chỉ vào ngón áp út của thi thể đang nằm trong quan tài.

– Ông nội… không có vết sẹo ở đó.

Tôi chết sững. Vì tôi nhớ. Năm tôi tám tuổi, bố tôi từng bị máy cắt gỗ sượt qua tay, để lại một vết sẹo dài hình chữ V dưới ngón áp út.

Mỗi lần ông cầm ly rượu là cái sẹo ấy hiện lên rất rõ.

Tôi bước đến, gạt nhẹ khăn trắng phủ mặt, nhìn bàn tay người nằm trong quan tài. Không có sẹo.

Tôi ngẩng lên, miệng đắng ngắt.

– Không phải… Không phải bố tôi.


Cảnh sát đến ngay trong buổi chiều hôm đó. Họ khai quật lại thi thể để giám định dấu vân tay.

Kết quả hai ngày sau gửi về: người chết là một kẻ vô danh, không có trong dữ liệu dân sự, khả năng là dân lang thang. Còn bố tôi – mất tích.

Chúng tôi bắt đầu lục lại camera quanh nhà. Và rồi phát hiện một chi tiết: đêm hôm ấy, bố tôi rời khỏi nhà không một mình. Có một bóng người đi phía sau ông, thấp và gầy, đội mũ lưỡi trai.

Sau ba tuần tìm kiếm, bố tôi được phát hiện trong một trại cai nghiện cũ bỏ hoang ngoài thành phố, bị nhốt và đánh thuốc đến mức hôn mê.

Người bắt ông là một người từng chịu ơn ông nhiều năm trước – một kẻ từng lang bạt và được bố tôi cứu giúp. Nhưng sau này sinh lòng oán hận vì cho rằng bố tôi chính là người báo cho công an khiến hắn bị bắt đi tù.

Hắn giam bố tôi lại và âm mưu tráo xác một người lang thang để chôn thay, hòng che mắt gia đình.


Ngày bố tôi tỉnh lại, việc đầu tiên ông làm là nắm tay Bi, nước mắt ông lăn dài:

– Cháu cứu ông đấy.

Bi chỉ gật đầu, im lặng như mọi khi.

Tôi hỏi nó sau đó:
– Làm sao con biết người trong quan tài không phải ông?

Nó viết vào giấy một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Con mơ thấy ông nội đứng ngoài cửa, lạnh lắm. Ông bảo con phải nói.”

Tôi im lặng rất lâu.

Không phải tôi tin vào điều kỳ bí. Nhưng đôi khi, có những điều trẻ con thấy, người lớn không dám nhìn.

Related Posts

Cậ-u b-/é ch-e/t đuối trong ao làng, nhưng cả làng mò 2 ngày đều không thấy x-/ác, cho đến khi mẹ cậu cầm chiếc áo đứng ở bờ ao

Chiều hôm đó, trời đổ mưa lâm râm, mây đen phủ kín bầu trời làng Đông. Một cậu bé 10 tuổi, tên Khang, bị trượt chân ngã…

Cụ bà trong làng qu;/a đ;/ời ở t;/uổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng

Cụ bà Nguyễn Thị Hợi, 100 tuổi, trụ cột tinh thần của dòng họ Nguyễn tại làng Đông Khê, vừa qua đời vào rạng sáng thứ Sáu….

Bảo Tín Minh Châu vi phạm loạt quy định

Công bố thanh tra về việc chấp hành chính sách, pháp luật trong hoạt động kinh doanh vàng tại Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu (Công…

Người dân sử dụng lòng đường để phơi lúa, rơm rạ

Việc phơi lúa ở trên đường tiềm ẩn nhiều nguy hiểm với người điều khiển xe. Người dân nên nắm được quy định mới nhất để tránh…

Đại gia 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi

Ông Tâm, một người đàn ông 50 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là…

Giữa lúc cao trào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì sự cố xảy ra…

Ông Tâm, một người đàn ông 70 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là…