Người ta bảo, ngày cưới là ngày hạnh phúc nhất đời con gái. Nhưng tôi thì không chắc. Ngay khi khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi, soi mình trong tấm gương lớn, tôi đã linh cảm có điều gì đó không ổn. Những tia nắng ngoài cửa sổ rực rỡ quá mức, như thể cố tình phơi bày mọi thứ vốn dĩ nên được giấu kín.
Tiệc cưới tổ chức tại một khách sạn năm sao giữa lòng thành phố. Mọi thứ đều hoàn hảo đến ngột ngạt: từ dàn nhạc jazz, đến lối đi kết đầy hoa trắng. Nhưng con người thì không như thế.
Toản – chồng tôi – đứng cạnh, tay siết chặt lấy tay tôi, như để trấn an cả tôi và chính anh. Bố mẹ anh ngồi hàng ghế đầu, gương mặt bà Thoa – mẹ chồng tôi – từ đầu đến cuối chỉ mang vẻ lạnh lùng, như đang dự một buổi ký kết hợp đồng chứ không phải đám cưới con trai.
Đến đoạn MC mời hai họ lên chúc phúc, tôi khẽ thở phào. Chỉ cần xong nghi thức này, mọi thứ sẽ ổn.
Nhưng đời không đơn giản thế.
Ngay khi MC vừa cất lời:
“Xin trân trọng kính mời đại diện nhà trai…”,
Bà Thoa đột ngột đứng bật dậy.
Không ai kịp ngăn, bà tiến thẳng lên sân khấu, giật phắt chiếc micro từ tay MC đang còn ngơ ngác.
“Xin lỗi mọi người!” – bà cất giọng, sắc lạnh và rành mạch – “Trước khi chúc phúc, tôi có vài lời muốn nói.”
Hội trường lặng ngắt.
Tôi thấy tim mình rơi xuống tận đáy. Tôi đoán được bà sẽ nói gì, nhưng không ngờ bà lại chọn chính ngày này, trước mặt hàng trăm người.
“Con dâu mà tôi… miễn cưỡng đồng ý hôm nay,” – bà lia ánh mắt xuyên thấu về phía tôi – “là người không xứng đáng với con trai tôi. Gia cảnh không môn đăng hộ đối, học vấn tầm thường, lại từng có quá khứ không sạch sẽ…”
Tôi chết lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Có người thở dài, có người thì thầm bàn tán. Vài bà cô bên họ nhà trai gật gù như vừa xác nhận điều gì.
Tôi siết chặt tay, đôi chân gần như không chống đỡ nổi cơ thể mình. Nhưng tôi không khóc. Tôi không cho phép mình khóc trong ngày hôm nay.
Toản định bước lên, nhưng bà giơ tay ngăn lại. Bà chưa nói hết.
“Nhà gái các người tưởng có tí tiền là lên mặt à? Thử hỏi, bố cô ta là ai? Một kẻ bôn ba xứ người, không danh phận, không học vị, làm ăn lôm côm, nay đây mai đó. Con gái ông ta làm dâu nhà này, chỉ tổ hạ thấp gia phong!”
Mỗi câu chữ như những nhát dao lạnh lùng chém xuống. Tôi không hiểu, tại sao một người mẹ lại có thể hủy hoại ngày vui của con trai mình đến vậy.
Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm tĩnh vang lên từ phía cuối hội trường:
“Đủ chưa, bà Thoa?”
Tôi quay lại, tim đập loạn.
Bố tôi.
Ông bước đi giữa đám đông đang ngơ ngác tránh lối, dáng người bình thản nhưng uy nghiêm. Không một chút lúng túng, không một chút e dè.
Hơn mười năm nay, ông vẫn vậy – lặng lẽ, kín đáo, chưa từng kể về bản thân. Tôi chỉ biết ông từng rời quê lên thành phố lập nghiệp, một mình nuôi tôi khôn lớn.
Bố bước thẳng lên sân khấu, dừng lại trước mặt bà Thoa.
“Bà hỏi tôi là ai à?” – Ông cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên. – “Tôi là Lâm Quốc Vinh, Chủ tịch Tập đoàn Vinh Thịnh, người mà năm ngoái bà còn cúi đầu xin đầu tư vào dự án bất động sản của gia đình bà.”
Không khí hội trường như vỡ òa.
Tôi sững sờ. Toản cũng chết lặng. Còn bà Thoa – bà trừng mắt, lùi lại một bước, môi mấp máy không nói nên lời.
Bố tôi… là Chủ tịch Vinh Thịnh? Tập đoàn đứng đầu lĩnh vực xây dựng và đầu tư bất động sản phía Bắc?
Tôi chưa từng nghe ông khoe khoang, chưa từng thấy ông tỏ ra hơn ai. Ông vẫn là người cha giản dị, ngày ngày đưa đón tôi đi học bằng chiếc xe máy cũ, vẫn hay nấu canh chua và nhắc tôi đừng ăn cay quá.
Bố nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Bố xin lỗi vì đã giấu con. Nhưng bố muốn con được sống như một người bình thường, không phải con gái của ai cả, chỉ là chính con thôi.”
Rồi ông quay sang bà Thoa, giọng trở nên lạnh lùng:
“Bà Thoa, bà dám nhục mạ con gái tôi trong ngày cưới, bà còn tư cách gì làm mẹ chồng?”
Bà Thoa lắp bắp:
“Ông… ông lừa chúng tôi… Giấu thân phận để xem mắt con trai tôi à?”
Bố tôi nhếch môi:
“Tôi không lừa ai cả. Là bà tự nhìn người bằng đôi mắt khinh đời. Thứ bà coi trọng là tiền bạc, danh vọng. Nhưng tiếc thay, những điều đó không che nổi sự thấp kém trong tâm hồn bà.”
Cả hội trường lặng ngắt.
Bà Thoa cứng đờ, sắc mặt tái nhợt. Nhưng chưa dừng lại ở đó, bố tôi lấy điện thoại, lạnh lùng ra lệnh:
“Lập tức rút vốn khỏi các dự án của Thoa Gia. Mọi hợp đồng liên quan, chấm dứt ngay từ hôm nay.”
Tôi không ngờ ông lại quyết đoán đến vậy. Những lời ông nói, từng chữ như một bản án kết tội bà Thoa ngay giữa ngày cưới của con trai bà.
Bà Thoa ngã khụy xuống, miệng run rẩy:
“Không… không thể… Nếu ông làm thế, Thoa Gia sẽ… sẽ phá sản mất!”
Ông nhìn bà, ánh mắt không hề có chút thương hại:
“Có những bài học, phải trả giá mới nhớ lâu.”
Nói xong, ông quay sang Toản, ánh nhìn sắc lạnh nhưng không thiếu bao dung:
“Chuyện hôn nhân là của các con. Nhưng tôi muốn con trai bà hiểu, hôn nhân không phải là cuộc giao dịch. Nếu con trai bà thật lòng yêu con gái tôi, tôi không cấm cản. Nhưng nếu chỉ là hôn nhân vì lợi ích, tôi thà để con gái mình sống một mình còn hơn.”
Toản, sau giây phút bàng hoàng, siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Cháu yêu cô ấy, thưa bác. Không vì ai, không vì điều gì cả.”
Bố tôi nhìn anh rất lâu, rồi khẽ gật đầu.
“Vậy thì hôm nay, coi như một bài học cho tất cả chúng ta.”
Không khí nặng nề dần dịu lại. Bố tôi rời sân khấu, đi thẳng về phía cửa, dáng người vẫn thẳng thắn, ung dung. Người ta nhường đường cho ông, không ai dám nói gì thêm.
Còn bà Thoa, bà lặng lẽ ngồi bệt nơi sân khấu, bao ánh mắt thương hại đổ dồn về phía bà – người đàn bà từng ngạo nghễ khinh người.
Đám cưới vẫn tiếp tục, dù không còn vui trọn vẹn như ban đầu. Tôi và Toản lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng, cuộc sống sau ngày hôm nay sẽ không dễ dàng. Nhưng ít ra, từ giây phút ấy, chúng tôi biết được sự thật về nhau, về gia đình mình, về những vết thương đang ẩn sâu sau những lớp vỏ bọc hào nhoáng.
Ngày hôm đó, tôi không có một đám cưới hoàn hảo, nhưng tôi đã có một người bố tuyệt vời, một bài học đắt giá và một tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi sóng gió.
Chỉ có bà Thoa, không biết bà có kịp hiểu ra rằng, sự cao quý không nằm ở gia thế hay tiền bạc – mà nằm ở cách người ta đối xử với nhau trong những khoảnh khắc quyết định nhất của cuộc đời.