Đêm nào cũng vậy, cứ đúng nửa đêm, tiếng chó tru lại vang lên từ căn nhà cách vách. Ban đầu, tôi nghĩ nó chỉ là bản năng của loài vật, sủa vu vơ vì bóng tối hay tiếng gió. Nhưng rồi, khi tiếng tru kéo dài, rền rĩ như khóc, như gào, tôi bắt đầu thấy gai sống lưng.
Chồng tôi, vốn là người dễ ngủ, cũng phải bật dậy giữa đêm:
— Con chó nhà ai đấy nhỉ? Sủa như có ma ám…
Tôi biết rõ, nhà hàng xóm – ông Tình – có nuôi một con chó becgie to lớn. Ông sống một mình, góa vợ đã lâu, tính tình cộc cằn, ít nói, cả xóm ít ai thân. Thằng Bi nhà bên từng kể, mỗi lần đi ngang, nó thấy ông lườm cả người lẫn chó như sắp nổi trận lôi đình. Con chó dường như lúc nào cũng cúi đầu, cụp tai, đuôi co giữa hai chân.
Tôi từng định sang hỏi chuyện vài lần, nhưng rồi lại thôi. Nghĩ bụng: “Chuyện nhà người ta, xen vào chỉ thêm rắc rối.”
Thế nhưng đêm đó… đêm mà trời oi nồng lạ thường, như có bão mà không mưa, tiếng chó tru vang lên dữ dội. Không phải tru nữa, mà là tiếng rít, tiếng gào, tiếng thét đầy đau đớn. Tôi ngồi bật dậy, tim đập mạnh như thể có ai bóp nghẹt lồng ngực.
Không chịu nổi, tôi khoác vội chiếc áo mỏng, bước ra ngõ. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên những mái hiên im lìm. Cánh cổng nhà ông Tình khép hờ, tiếng rên rỉ vọng ra rõ mồn một.
Tôi lại gần. Không gian nồng mùi sắt – mùi máu.
Qua khe cửa, tôi thấy ông Tình đang cầm đoạn gậy gỗ, giáng liên tiếp xuống con chó nằm bẹp dưới nền xi măng. Nó không tru nữa, chỉ phát ra thứ âm thanh yếu ớt, quẫy đạp vô vọng. Toàn thân nó bê bết máu, đôi mắt trợn trừng như cầu cứu.
Tôi chết lặng.
Không nghĩ ngợi, tôi lùi lại, rút điện thoại gọi công an.
Sáng hôm sau, cả xóm xôn xao. Xe công an đỗ trước cổng, người ta ùa ra xem. Ông Tình bị dẫn đi, gương mặt cứng đờ, không nói một lời. Người ta tìm thấy gậy gỗ dính máu, vết thương trên thân chó rõ ràng là do con người gây ra, có dấu hiệu tra tấn trong nhiều ngày.
Con chó được cứu, dù phải điều trị dài ngày. Bác sĩ thú y nói, nó có dấu hiệu của chấn thương tâm lý nặng – sợ người, sợ bóng, sợ cả tiếng bước chân.
Hóa ra, đằng sau những tiếng tru triền miên là chuỗi ngày địa ngục của một sinh linh không thể cất lời.
Ông Tình bị xử phạt hành chính vì hành vi bạo hành động vật, kèm theo sự lên án dữ dội từ cả xóm. Người thì nói ông phát bệnh vì sống một mình quá lâu, kẻ thì bảo ông vốn dĩ độc ác từ lâu, chỉ là chưa có dịp bộc lộ.
Còn tôi, kể từ hôm đó, mỗi lần nghe thấy tiếng chó tru đâu đó trong đêm, lại thấy tim mình se lại. Đôi khi, thứ ta tưởng là ồn ào vô nghĩa, lại là tiếng kêu cứu cuối cùng mà không ai nghe thấu.
Một tuần sau, tôi mang chút thức ăn đến trạm cứu hộ, nơi con chó đang dưỡng thương. Nó nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn dè chừng, nhưng lần này không cụp tai bỏ chạy. Tôi đưa tay ra, chầm chậm. Nó rụt rè đặt cằm lên lòng bàn tay tôi.
Tôi bật khóc.
Hóa ra, thứ cần cứu, không chỉ là nó… mà còn là lương tâm con người.