×

Dọn về sống với cha dượng sau khi mẹ ruột qua đời, Ánh không ngờ cô lại trở thành người như thế

Căn nhà nằm nép bên con dốc vắng, ba mặt là đồi cây, một mặt hướng ra triền sông xanh thẳm. Từ ngày mẹ mất, nơi đó trở thành chốn về duy nhất của Ánh – một căn nhà cũ kỹ, lạnh lẽo như chính sự im lìm trong lòng cô. Nhưng Ánh chưa từng nghĩ rằng, chính nơi tưởng chừng là chốn nương thân ấy lại có ngày hóa thành địa ngục.

Họ hàng không nhiều, người cha ruột thì biệt tích từ khi cô còn nhỏ. Mẹ tái giá năm cô lên mười bốn, chồng bà là ông Thức – một người đàn ông dáng vẻ đàng hoàng, hiền lành, làm nghề chạm khắc gỗ. Mẹ bảo: “Ông ấy sẽ là chỗ dựa cho mẹ con mình.”

Mẹ mất vì tai biến, rất đột ngột. Trong tang lễ, ông Thức quỳ gối bên linh cữu vợ, gào khóc như kẻ mất hồn. Hàng xóm xuýt xoa: “Người đâu mà tình nghĩa.” Duy chỉ Ánh – lúc ấy hai mươi tuổi, ánh mắt ráo hoảnh, tâm trí hoang mang. Nỗi đau mất mẹ quá lớn, đủ để cô không kịp nghĩ đến bất kỳ điều gì khác… cho đến khi mọi thứ dần thay đổi.


Từ sau lễ tang, ông Thức ngỏ lời muốn Ánh về sống chung, “cho nhà cửa có hơi người”, lại tiện thờ cúng mẹ. Dù thấy điều đó có phần gượng ép, Ánh vẫn gật đầu. Một phần vì tình nghĩa, phần vì cô đơn. Cô chẳng còn ai thân thích đủ gần để nương tựa. Tài sản mẹ để lại – một phần đất lớn cùng sổ tiết kiệm – ông Thức nói sẽ giúp cô quản lý đến khi cô ổn định cuộc sống.

“Cha dượng mà, tin được,” cô tự nhủ. Nhưng có những điều, càng cố tin, càng dễ lạc lối.


Mọi chuyện bắt đầu từ những chi tiết nhỏ. Những lần ông Thức vô cớ bước vào phòng cô không gõ cửa, những ánh mắt kỳ quái lướt ngang rồi vội lảng đi, những câu nói ỡm ờ giữa đêm, lẫn trong hơi men.

Một lần, Ánh thấy mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, chăn bị kéo lệch, cánh cửa mở hé. Cô tưởng mình mộng du. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, nỗi nghi hoặc bắt đầu lớn dần lên. Cô âm thầm khóa cửa mỗi đêm, giấu chìa khóa trong gối.

Tối ấy, trời mưa tầm tã. Sấm sét dội về từ chân trời như tiếng trống dồn dập báo trước một tai họa. Ánh đang ngủ chập chờn thì nghe tiếng bước chân lén lút ngoài hành lang. Tiếng tay gõ nhẹ cửa – ba lần, rồi im bặt. Lặng im như có ai đó đang áp tai nghe ngóng.

Cô nín thở. Chìa khóa vẫn trong gối. Nhưng… khóa? Ai đó đang tra vào ổ khóa bên ngoài. Tay run rẩy, cô với lấy điện thoại – tắt nguồn.

Rồi tiếng lạch cạch. Cánh cửa mở ra.

Cô co người vào góc giường, tim đập mạnh đến muốn vỡ lồng ngực. Bóng một người đàn ông hiện ra qua ánh chớp loé ngoài cửa sổ. Là ông Thức. Trên tay ông cầm một vật gì đó… ánh kim loại. Một con dao?

“Ánh…” Giọng ông ồm ồm, đầy kìm nén. “Cha xin lỗi, nhưng… con không nên sống nữa.”

Gió rít qua khe cửa, mang theo mùi bùn đất ngai ngái. Cô không hiểu mình lấy đâu ra sức lực, vùng chạy khỏi giường, quăng chiếc gối vào mặt ông, rồi lao thẳng ra cửa. Tiếng ông Thức hét lên, đuổi theo sau. Cô trượt ngã mấy lần trên hành lang trơn nước, nhưng kịp bật tung cánh cửa lớn và lao ra màn mưa.


Cô chạy miết, không ngoái lại, đến khi chân rã rời, ngã quỵ trước cổng nhà ông Kha – người hàng xóm gần nhất. Người ta đổ ra vì tiếng đập cửa thất thanh giữa đêm mưa. Khi Ánh kể lại, giọng lạc đi vì hoảng loạn, mọi người nhìn nhau ngờ vực.

Ông Thức bị gọi đến. Mặt ông tái mét, chối đây đẩy, bảo cô hoảng loạn vì trầm cảm sau khi mẹ mất. Có người bán tín bán nghi. Nhưng khi công an đến kiểm tra căn phòng – thì mọi sự sáng tỏ. Ổ khóa cửa bị cạy, dưới gầm giường có dấu chân ướt lạ, và… con dao Ánh mô tả – giấu sau rèm cửa.

Ông Thức bị bắt khẩn cấp. Cuộc điều tra kéo dài hơn một tháng. Lúc này, sự thật dần hé lộ.


Người ta phát hiện sổ tiết kiệm của mẹ Ánh đã bị rút phần lớn. Giấy tờ đất đai cũng đã được ông Thức âm thầm sang tên, giả chữ ký của Ánh bằng cách thuê người làm giả giấy uỷ quyền. Vài mối làm ăn nợ nần khiến ông rơi vào túng quẫn. Ông chọn cách nhanh nhất để chiếm đoạt toàn bộ tài sản: giết Ánh.

“Ban đầu tôi không định làm vậy… nhưng con nhỏ nó thông minh quá, tôi sợ nó lật tẩy,” lời khai của ông khiến nhiều người rùng mình.


Sau vụ việc, Ánh được một tổ chức pháp lý giúp đỡ, lấy lại quyền sở hữu tài sản. Nhưng cô không quay lại ngôi nhà ấy nữa.

Một năm sau, trong buổi triển lãm tranh ở Sài Gòn, người ta thấy một nữ họa sĩ trẻ tên Ánh – trưng bày những bức tranh mang gam màu lạnh, chủ đề là căn nhà cũ giữa đồi, và những cơn mưa. Bức trung tâm mang tên: “Đêm cuối cùng” – vẽ cảnh một người con gái nhỏ bé chạy giữa màn mưa, sau lưng là bóng người đàn ông lờ mờ như bóng ma.


Mọi người hỏi cô:

“Sao em không vẽ cảnh người cha dượng bị bắt? Hay cảnh em đoàn tụ với người tốt?”

Cô cười nhẹ: “Vì với em, điều quan trọng không phải là cái kết, mà là khoảnh khắc em chọn chạy. Nếu không, có lẽ hôm nay tôi đã là một bức di ảnh trên bàn thờ.”


Hạnh phúc không phải luôn là những gì rực rỡ. Đôi khi, chỉ đơn giản là thoát khỏi một nơi tối tăm, và được sống – theo nghĩa đầy đủ nhất.

Related Posts

Bà nhà tôi mới mất, 5 thằng con trai đã nằng nặc đòi chia lô đất vàng ngay cạnh khu công nghiệp, tôi bảo “chờ mẹ con về báo mộng” – và rồi đêm đó tôi đi trước lũ con 1 bước…

Bà nhà tôi mất đúng vào ngày mùng Một. Trời không mưa, nhưng âm u như thể biết sắp có chuyện chẳng lành. Tang lễ chưa tròn…

KHẨN CẤP: Bão WIPHA giật cấp 11 đang di chuyển nhanh, ảnh hưởng trực tiếp đến các khu vực đất liền

Tin bão WIPHA mới nhất, hiện cơn bão WIPHA đang cấp 8, cấp 9, giật cấp 11, di chuyển nhanh, mỗi giờ đi được 30km. Ngày 18…

Đã rõ thực hư bức ảnh Thủ khoa khối C19 đạt 29,75 điểm nhưng trượt tốt nghiệp

Trên mạng xã hội lan truyền bức ảnh về điểm số của một thí sinh đạt 29,75 điểm xét tuyển đại học khối C19 nhưng lại trượt…

Sự trùng hợp rợ//n ng//ười giữa bão Yagi và Wipha

Theo cập nhật mới nhất của cơ quan khí tượng, bão WIPHA đã đi vào vùng biển phía Đông Bắc khu vực Bắc Biển Đông, trở thành…

Bao giờ Honda kh//ai t///ử xe máy chạy xăng?

Mặc dù tuyên bố giảm mức đầu tư cho xe điện nhưng Honda không đề cập tới việc thay đổi mục tiêu dài hạn về điện hóa…

Đã có con số thi;;ệt h;ại trong vụ ch//áy kho xưởng 1.700m2 ở Hà Nội

Khoảng hơn 0h ngày 19/7, một vụ hoả hoạn đã xảy ra tại ngõ 389 phố Trương Định (Hà Nội) cột khói bốc cao hàng chục mét….