Đêm buông xuống, ánh đèn vàng cam từ những chiếc lồng đèn treo lơ lửng trong hội trường tiệc cưới hắt lên những gương mặt rạng rỡ. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng ly rượu chạm nhau leng keng, và cả những lời chúc phúc ngọt ngào như dòng suối mát lành. Tôi, trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đứng bên Hoàng – người đàn ông mà tôi sắp gọi là chồng. Anh nắm tay tôi, ánh mắt ấm áp như muốn ôm trọn cả thế giới. Mọi thứ dường như hoàn hảo, như một bức tranh được vẽ bằng những nét bút tỉ mỉ. Nhưng trong lòng tôi, một cơn bão đang âm thầm cuộn trào, chờ ngày vỡ òa.
Hội trường đông đúc, bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp của cả hai bên chen chúc nhau. Mẹ tôi, với đôi mắt long lanh hạnh phúc, đang bận rộn tiếp khách. Cha tôi, người đàn ông ít nói, chỉ lặng lẽ ngồi ở góc bàn, ánh mắt dõi theo tôi đầy tự hào. Và em gái tôi, Linh – cô em út mà tôi yêu thương hơn cả chính mình – đang ngồi ở bàn gần sân khấu, tay cầm ly rượu vang, đôi má hồng lên vì men say. Linh hôm nay khác lạ, đôi mắt cô ấy sắc lạnh, như thể đang giấu một bí mật mà tôi không thể nào chạm tới.
Tôi cố gắng xua đi cảm giác bất an. Hoàng vẫn đang kể một câu chuyện hài hước cho nhóm bạn, tiếng cười của anh vang lên, kéo tôi trở lại với thực tại. Nhưng rồi, như một nhát dao sắc lẹm cắt ngang không gian, Linh đột nhiên đứng phắt dậy. Tiếng ghế kéo lê trên sàn gỗ khiến vài người giật mình quay lại. Cô bước lên sân khấu, đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn, từng bước nặng nề như mang theo cả một cơn giông. MC ngỡ ngàng, vội đưa micro cho Linh khi cô giơ tay ra hiệu. Không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Linh nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. Rồi cô cất giọng, hơi ngà say nhưng rõ ràng, sắc bén: “Chị gái tôi có bầu với người khác. Cưới anh Hoàng chỉ để đổ vỏ mà thôi.”
Cả hội trường chết lặng. Tiếng thì thầm ngừng bặt, tiếng ly rượu ngừng chạm, thậm chí tiếng nhạc nền dường như cũng bị nuốt chửng vào khoảng không im lặng đến nghẹt thở. Hoàng buông tay tôi ra, bàn tay anh lạnh buốt. Tôi cảm nhận được ánh mắt của hàng trăm con người đang đổ dồn vào mình, như những mũi kim chích vào da thịt. Mẹ tôi đứng bật dậy, ly rượu trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan. Cha tôi, vẫn ngồi đó, nhưng ánh mắt ông giờ đây không còn là niềm tự hào nữa, mà là sự bàng hoàng xen lẫn đau đớn.
Tôi muốn nói gì đó, muốn hét lên rằng Linh đang nói dối, rằng tất cả chỉ là một trò đùa ác ý. Nhưng cổ họng tôi nghẹn ứ, như thể có ai đó bóp chặt lấy nó. Hoàng quay sang tôi, ánh mắt anh không còn ấm áp nữa, mà là sự nghi ngờ, tổn thương. “Có thật không, Minh?” anh hỏi, giọng run rẩy.
Tôi lắc đầu, nước mắt trào ra. “Không, Hoàng. Không phải như thế…” Nhưng lời nói của tôi yếu ớt, lạc lõng giữa không gian ngột ngạt. Linh vẫn đứng trên sân khấu, đôi môi mím chặt, ánh mắt không chút hối hận. Cô bỏ micro xuống, bước xuống sân khấu, và rời khỏi hội trường trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Đêm đó, đám cưới tan rã trong im lặng. Hoàng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ rời đi cùng gia đình anh. Mẹ tôi khóc nức nở, còn cha tôi chỉ nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi hàng ngàn câu hỏi nhưng không thốt nên lời. Tôi trở về phòng, chiếc váy cưới vẫn còn trên người, nhưng giờ đây nó nặng nề như một chiếc áo giáp bằng chì.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến nhà Linh. Cô đang ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật gương mặt mệt mỏi của cô. “Tại sao, Linh?” tôi hỏi, giọng nghẹn ngào. “Tại sao em làm thế với chị?”
Linh không nhìn tôi. Cô cầm tách cà phê, khuấy đều, giọng bình thản đến lạnh lùng: “Chị biết lý do mà, Minh. Chị không thể tiếp tục sống trong giả dối mãi được.”
Tôi sững sờ. Giả dối? Tôi chưa bao giờ lừa dối Hoàng. Tôi yêu anh, yêu bằng cả trái tim mình. Nhưng rồi, Linh kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi chưa từng ngờ tới.
Cách đây vài tháng, Linh tình cờ bắt gặp tôi trong một lần đi khám thai. Cô thấy tôi bước ra từ phòng khám với một tờ giấy xét nghiệm trên tay, gương mặt hoang mang. Linh đã âm thầm theo dõi tôi, và từ những mẩu tin nhắn, những cuộc gọi mà cô vô tình nghe được, cô tin rằng tôi đang mang thai đứa con của một người đàn ông khác – một người mà tôi từng yêu trước khi gặp Hoàng. Linh không nói gì với tôi, nhưng cô giữ kín bí mật đó, để rồi nó bùng nổ trong khoảnh khắc tồi tệ nhất.
Tôi bật cười, nhưng là một nụ cười cay đắng. “Em nhầm rồi, Linh. Đứa bé đó… không phải của người khác. Nó là của Hoàng. Nhưng chị bị sảy thai cách đây hai tháng. Chị không nói với ai, kể cả Hoàng, vì chị không muốn anh ấy đau lòng.”
Linh sững sờ, tách cà phê trên tay cô rơi xuống, vỡ tan như ly rượu của mẹ tôi đêm qua. “Chị… chị nói thật chứ?” cô thì thầm, giọng run rẩy. Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Tôi kể cho Linh nghe tất cả: về lần mang thai ngoài ý muốn, về niềm vui xen lẫn lo lắng khi biết mình sắp làm mẹ, và về nỗi đau tột cùng khi mất đi đứa con mà tôi chưa kịp đặt tên. Tôi giấu Hoàng vì tôi sợ anh sẽ tự trách mình, sợ anh sẽ không thể chịu nổi mất mát đó.
Linh ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở. “Chị ơi, em xin lỗi… Em không biết… Em chỉ nghĩ rằng chị đang lừa dối anh Hoàng…” Cô kể rằng cô đã bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng tôi đang sống trong giả dối, rằng tôi không xứng đáng với hạnh phúc bên Hoàng. Cô muốn bảo vệ anh, nhưng lại vô tình phá nát tất cả.
Tôi tha thứ cho Linh, nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn đó. Tôi tìm đến Hoàng, cố gắng giải thích mọi chuyện. Anh lắng nghe, nhưng ánh mắt anh không còn như trước. “Anh cần thời gian, Minh,” anh nói, giọng trầm buồn. “Anh không biết liệu mình có thể tin tưởng em như trước nữa không.”
Những ngày sau đó, tôi sống như một cái bóng. Hoàng không liên lạc, mẹ tôi vẫn khóc mỗi đêm, còn Linh tự nhốt mình trong phòng, dằn vặt vì lỗi lầm của mình. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu hạnh phúc mà tôi từng nắm trong tay có phải chỉ là một ảo ảnh?
Một tháng sau, tôi nhận được một lá thư từ Hoàng. Anh viết rằng anh đã suy nghĩ rất nhiều, rằng anh nhận ra tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hoàn hảo, mà còn là sự tha thứ và tin tưởng. Anh muốn gặp tôi, muốn bắt đầu lại.
Tôi đến gặp Hoàng tại quán cà phê nhỏ nơi chúng tôi từng hẹn hò. Anh ngồi đó, vẫn với nụ cười ấm áp như ngày đầu. Nhưng khi tôi bước vào, anh đứng dậy, quỳ xuống trước mặt tôi, tay cầm một chiếc nhẫn. “Minh, anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ dành cả thế giới của anh để bảo vệ và yêu thương em. Em đồng ý làm vợ anh, một lần nữa, được không?”
Nước mắt tôi rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi gật đầu, ôm chầm lấy anh. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn từ Linh: “Chị, em vừa phát hiện ra một điều. Người đàn ông mà em nghĩ chị từng yêu… anh ta đang tìm chị. Anh ta nói có điều quan trọng muốn nói.”
Tôi nhìn Hoàng, trái tim lại một lần nữa chùng xuống. Bí mật nào đang chờ tôi? Và liệu hạnh phúc mà tôi vừa chạm tới có thực sự bền vững?