Trường Đại học P nổi tiếng không chỉ bởi chất lượng giảng dạy mà còn bởi dàn nữ sinh “sắc nước hương trời”. Năm đó, cuộc thi Hoa khôi được tổ chức hoành tráng, với sự đồng hành của một nhà đầu tư lớn – ông Hoàng Tân, giám đốc một công ty bất động sản có tiếng.
Ba cô gái nổi bật nhất đều thuộc khoa Truyền thông:
Lan Anh – Hoa khôi: sắc sảo, thông minh.
Khánh Vy – Á khôi 1: dịu dàng, kín tiếng.
Hương Trà – Á khôi 2: nóng bỏng, lanh lợi.
Sau đêm chung kết, cả ba được chọn đi cùng ông Tân trong một chuyến từ thiện dài ngày ở vùng cao, gọi là “hành trình nhân ái”. Họ rời trường trong sự ngưỡng mộ và ghen tị của biết bao người.
Nhưng rồi, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Sau chuyến đi đó, cả ba đột ngột nghỉ học không lý do. Trang cá nhân khóa sạch, điện thoại không liên lạc được. Tin đồn bắt đầu rộ lên: nào là sang nước ngoài “làm nghề”, nào là “lấy đại gia”, thậm chí có người ác miệng nói rằng họ “không chịu nổi hậu quả sau một đêm”.
Nhà trường im lặng. Gia đình các cô gái cũng không lên tiếng. Tất cả bị chôn vùi trong bí ẩn.
Gần hai năm sau, một sinh viên năm cuối tên Minh Khang – từng là bạn cùng lớp với Lan Anh – bất ngờ nhận được email lạ, với tiêu đề: “Nếu còn muốn biết sự thật, hãy đến mái ấm Thiên Tâm, xã X, tỉnh Y”.
Khang vốn là người thầm mến Lan Anh nhiều năm, từng đau lòng khi cô “mất tích” không dấu vết. Dù phân vân, anh vẫn quyết định lên đường.
Khi đến mái ấm – một cơ sở nuôi trẻ em bị bỏ rơi – Khang sững người khi thấy cả ba cô gái: Lan Anh đang bế một bé trai nhỏ xíu, Hương Trà hướng dẫn mấy đứa trẻ xếp hình, còn Khánh Vy đang nấu cơm trong bếp.
Họ đã khác – mộc mạc, gầy đi, không son phấn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh hơn bao giờ hết.
Lan Anh đưa Khang ra băng ghế đá, lặng lẽ kể mọi chuyện.
“Chuyến từ thiện hôm đó không phải để trao quà, mà là để tuyển ‘bình hoa di động’ cho đường dây tiếp khách cao cấp mà ông Tân và vài ‘nhà đầu tư’ khác dàn dựng. Họ lợi dụng danh nghĩa tài trợ để đưa các cô gái trẻ đẹp vào bẫy.”
Đêm ở vùng cao, ông Tân và vài người đàn ông lạ mặt đã chuốc rượu, nhốt họ trong một căn nhà sàn biệt lập. Nhưng trước khi mọi chuyện vượt quá giới hạn, Khánh Vy – từng học võ – đã bất ngờ chống trả, đánh gục một gã đàn ông rồi cùng hai người còn lại chạy trốn trong rừng.
Họ lang bạt mấy ngày, được một người dân tốt bụng cứu giúp. Vì sợ bị trả thù, sợ dư luận hiểu lầm, ba cô quyết định ở ẩn, không báo công an, không về nhà, và bắt đầu lại từ đầu – tại nơi không ai biết họ là ai.
Họ cùng gây dựng mái ấm Thiên Tâm – nhận nuôi trẻ mồ côi, mở lớp học nhỏ, xin tài trợ từ các tổ chức thiện nguyện quốc tế. Cuộc sống tuy khổ, nhưng thanh thản.
“Mọi người nghĩ tụi em bán rẻ mình, nhưng thực ra tụi em đã cứu được chính mình – và cứu thêm hàng chục đứa trẻ khác đang bị bỏ rơi,” – Lan Anh nói, mắt ngân ngấn.
Trên đường về, Khang không cầm được nước mắt.
Tuần sau đó, cậu viết lại toàn bộ sự thật thành một phóng sự điều tra, gửi tới một trang báo độc lập. Loạt bài “Ba bông hoa và hành trình thoát khỏi bóng tối” lập tức gây chấn động.
Ông Tân bị khởi tố. Một đường dây môi giới trá hình qua các sự kiện từ thiện bị bóc trần.
Ba cô gái không trở lại trường. Nhưng năm đó, họ nhận giải thưởng “Công dân trẻ vì cộng đồng”, do chính phủ trao tặng. Cả ba bước lên sân khấu trong bộ áo dài giản dị, không vương chút son phấn, giữa tiếng vỗ tay không ngớt.
Người ta từng gọi họ là “hoa khôi, á khôi”. Nhưng giờ đây, ai cũng biết: họ là những người đẹp nhất – bởi vì họ không chọn lối đi dễ dàng, mà chọn đúng.