Tôi là giáo sư về hưu, từng giảng dạy hơn 40 năm ở một trường đại học danh tiếng. Cống hiến cả đời cho ngành giáo dục, đến lúc nghỉ, tôi được nhận mức lương hưu 70 triệu đồng mỗi tháng – không nhiều so với đại gia, nhưng là mơ ước của bao người. Vợ mất sớm, tôi ở quê một mình, lủi thủi bên khu vườn và những cuốn sách cũ.
Thằng Cường – con trai duy nhất – là niềm tự hào của tôi. Nó học giỏi, lên thành phố làm kỹ sư phần mềm, lấy vợ là cái Như – một cô gái xinh đẹp, khéo léo, nhưng… hơi “thành thị” quá đà.
Nhiều lần Cường gọi điện năn nỉ tôi lên ở chung cho vui, tiện chăm sóc lúc trái gió trở trời. Tôi từ chối mãi. Nhưng rồi một lần bị ngất trong vườn, tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện, tôi nghĩ: thôi, cũng đến lúc nên dựa con.
Tôi thu dọn hành lý, đem cả đống sách vở và hồ sơ hưu trí lên thành phố. Nhà Cường là một căn hộ cao cấp, rộng rãi, sạch sẽ. Cái Như đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ:
– “Ba cứ ở thoải mái, coi đây là nhà mình nha ba!”
Tôi mừng thầm: “Được rồi, có con dâu thế này cũng yên tâm.”
Nhưng ở chưa được hai tuần, tôi bắt đầu thấy… có gì đó không ổn.
Buổi sáng, tôi dậy sớm, dọn nhà, nấu ăn. Cái Như thì ngủ tới 10 giờ, ra ngáp dài rồi hỏi:
– “Ba nấu gì đó? Con đặt Grab rồi, không ăn cơm nhà đâu!”
Tối, thằng Cường đi làm về mệt, tôi muốn hỏi han thì cái Như lại giành mất chồng, kéo vào phòng đóng cửa cả tối. Tôi nằm trong phòng khách, nghe tiếng họ cãi nhau:
– “Em nói rồi, ông già chỉ ở tạm thôi, chứ không phải ở đây mãi!”
– “Nhưng ổng là ba anh, mới lên chưa được bao lâu…”
– “Em không có nghĩa vụ phải phục vụ thêm một người!”
Tôi nằm im, tim nhói lên một chút. Nhưng tự an ủi: “Chắc con dâu bức xúc chuyện gì đó.”
Cho đến một hôm, trong lúc lau nhà, tôi thấy một tờ giấy rơi ra từ ngăn kéo bàn ăn. Là bản kế hoạch chi tiêu tháng, viết tay, rất rõ ràng.
Tôi đọc từng dòng:
Chi phí tháng này:
– Ba chồng: ép ông đóng 5 triệu/tháng “phụ phí sinh hoạt”
– Gợi ý ông đầu tư 500 triệu “cho vui tuổi già” → chuyển khoản vào tài khoản Như đứng tên
– Khéo léo hỏi thông tin sổ tiết kiệm, sổ hưu trí
– Đừng cho ổng biết vụ mua đất Cát Lái bằng tên ổng
– Mục tiêu: Rút về ít nhất 2 tỷ trong vòng 1 năm trước khi đẩy về quê.
Tay tôi run bần bật. Mắt tôi hoa lên. Cả đời dạy người, nay lại bị chính con dâu mình tính như… một “khoản đầu tư”.
Tối hôm đó, tôi không nói một lời. Chỉ dọn dẹp phòng, thu xếp hành lý, lặng lẽ ra khỏi nhà lúc trời còn chưa sáng.
Đến khi Cường gọi điện hỏi:
– “Ba đi đâu vậy? Sao không báo con một tiếng?”
Tôi chỉ đáp:
– “Ba nhớ cây bưởi ngoài vườn, nhớ giếng nước sau hè. Với lại… ba quên mất, ở quê vẫn là nhà.”
Cường im lặng rất lâu. Rồi chỉ nói:
– “Con xin lỗi…”
Về lại quê, tôi ra vườn trồng thêm mấy khóm chuối, dọn lại gian thờ bà. Tối, tôi lấy cuốn sổ tiết kiệm 2 tỷ đồng ra, cười nhẹ.
Tôi không nghèo. Nhưng cũng chẳng ngu.
Tờ giấy đó không phải tình cờ rơi ra. Là tôi cố tình tìm.
Chỉ là tôi muốn biết, liệu mình là cha chồng, hay kho vàng biết đi trong mắt ai đó.
Và khi đã biết câu trả lời, thì 70 triệu/tháng cũng chẳng mua nổi một bữa cơm thật lòng.