×
×

Mặc đồ ngủ, không đánh son, đầu tóc rối bù xù đi đổ rác, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ tổng tài

Đêm muộn, con ngõ nhỏ dẫn ra thùng rác công cộng phả ra cái mùi ẩm mốc đặc trưng của mùa hè. Tôi, trong bộ đồ ngủ cotton sờn cũ, tóc tai rối bù, tay xách túi rác đầy ắp, bước đi vội vã. Chẳng ai muốn nấn ná ở cái góc này lâu hơn cần thiết, nhất là khi đồng hồ đã chỉ gần mười giờ tối. Đường phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ cột điện cũ kỹ hắt xuống, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đường.

Tôi vừa mở nắp thùng rác, mùi rác xộc lên khiến tôi nhăn mặt, thì một giọng nói quen thuộc đến rợn người vang lên từ phía sau: “Lan, em vẫn hay ra đây giờ này à?” Tim tôi như ngừng đập. Không cần quay lại, tôi cũng biết đó là ai. Giọng nói ấy, trầm ấm nhưng sắc lạnh, từng là thứ tôi nghe mỗi ngày, từng là thứ khiến tôi cười, rồi khóc, rồi quên đi trong suốt ba năm qua. Là Minh, người yêu cũ của tôi.

Tôi đứng sững, tay vẫn giữ túi rác lơ lửng trên miệng thùng. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, không son phấn, không cả một chút tự tin – tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong tình cảnh thảm hại thế này. Mặt tôi nóng bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì một thứ cảm xúc hỗn loạn: tủi thân, tức giận, và cả chút gì đó bâng khuâng. Tôi ném vội túi rác vào thùng, xoay người, cúi gằm mặt định chạy một mạch về nhà. Nhưng chưa kịp bước, một bàn tay rắn chắc đã nắm lấy cổ tay tôi.

“Giờ thì em làm sao để trốn?” Minh nói, giọng dõng dạc, mang theo chút châm chọc nhưng cũng đầy kiên định. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – vẫn sắc sảo như ngày nào, nhưng giờ đây có thêm vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây tối màu, trông chẳng khác gì một người đàn ông thành đạt vừa bước ra từ văn phòng. Trong khi đó, tôi… tôi chỉ muốn đất dưới chân nứt ra để mình chui xuống.

“Buông ra,” tôi gằn giọng, cố giật tay lại, nhưng Minh không nhúc nhích. Anh nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu. “Lan, em vẫn thế, lúc nào cũng muốn chạy trốn.”

Tôi cắn môi, không muốn đáp lại. Ba năm trước, tôi đã rời bỏ anh, không một lời giải thích, không một lần nhìn lại. Khi ấy, tôi nghĩ mình đúng – Minh quá bận rộn, quá tham vọng, còn tôi chỉ muốn một tình yêu bình dị. Nhưng giờ đây, đứng trước anh, tôi chợt nhận ra mình chưa từng quên được. Chỉ là tôi không dám đối diện.

“Em… em có việc, phải về,” tôi lí nhí, cố tìm một lý do để thoát thân. Nhưng Minh bất ngờ kéo tôi lại gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ quen thuộc trên người anh. “Lan, em nghĩ em trốn được mãi sao? Ba năm rồi, em không mệt à?”

Câu nói của anh như một nhát dao, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Tôi ngẩng lên, định phản bác, nhưng rồi ánh mắt anh khiến tôi khựng lại. Trong đôi mắt ấy không chỉ có sự trách móc, mà còn có một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn mà tôi chưa từng thấy khi chúng tôi còn bên nhau.

“Minh, anh muốn gì?” tôi hỏi, giọng run run. “Muốn cười nhạo tôi? Muốn nói rằng tôi sống thảm hại thế này là đáng đời?”

Anh bật cười, nhưng không phải kiểu cười mỉa mai. Đó là một nụ cười buồn bã, như thể anh đang nhìn lại chính mình. “Lan, em nghĩ anh nhỏ nhen thế sao? Anh không ở đây để cười nhạo em. Anh ở đây vì… vì anh chưa bao giờ ngừng tìm em.”

Tôi sững sờ. Minh buông tay tôi ra, lùi lại một bước, như để tôi có không gian thở. Anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, nhung đen, trông cũ kỹ nhưng được giữ gìn cẩn thận. “Ba năm trước, anh định đưa cái này cho em. Nhưng em đi mất trước khi anh kịp nói.”

Tim tôi đập thình thịch. Minh mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, không cầu kỳ, nhưng khắc hai chữ cái nhỏ xíu: L & M. Tôi nhớ chiếc nhẫn này. Anh từng nói sẽ tặng tôi một món quà đặc biệt vào sinh nhật tôi năm ấy, nhưng tôi đã rời đi trước ngày đó. Tôi nghĩ anh chỉ nói đùa, rằng anh quá bận rộn để quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế.

“Anh… anh giữ nó suốt ba năm?” tôi hỏi, giọng nghẹn lại. Minh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi tôi. “Anh đã đi tìm em khắp nơi, Lan. Anh biết em về quê, biết em sống một mình, làm việc ở tiệm may nhỏ. Anh biết em không còn muốn dính dáng gì đến anh. Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về em.”

Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt. Ba năm qua, tôi đã cố gắng xây dựng một cuộc sống mới, cố gắng quên đi Minh, quên đi những ngày tháng yêu nhau đầy sóng gió. Nhưng giờ đây, đứng trước anh, tôi nhận ra mình chưa bao giờ thực sự quên. Chỉ là tôi đã tự lừa dối mình.

“Anh sai rồi, Lan,” Minh tiếp tục, giọng anh trầm xuống. “Ngày đó, anh quá mải mê với công việc, với tham vọng. Anh đã bỏ quên em. Nhưng khi em đi, anh mới biết mình mất gì. Anh không muốn mất em lần nữa.”

Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Minh, muộn rồi. Anh giờ là người thành công, còn em… em chỉ là một cô gái bình thường, sống qua ngày. Chúng ta không còn chung đường nữa.”

Minh bước tới, lần này không giữ tay tôi, mà nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má tôi. “Lan, em nghĩ anh quan tâm đến chuyện đó sao? Anh không cần em phải là ai cả. Anh chỉ cần em.”

Lời nói của anh như một cơn sóng, cuốn phăng mọi bức tường tôi dựng lên trong lòng. Nhưng ngay khi tôi định mở miệng, một tiếng nói khác vang lên từ cuối ngõ: “Minh, anh làm gì ở đây thế?”

Tôi quay lại, sững sờ khi thấy một cô gái trẻ, xinh đẹp, mặc váy công sở, đang bước tới. Cô ta nhìn Minh, rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ. Minh quay lại, gương mặt anh thoáng biến sắc, nhưng rồi anh bình tĩnh đáp: “Hà, đây là Lan, bạn cũ của anh. Anh vô tình gặp cô ấy ở đây.”

Cô gái tên Hà mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo. “Ồ, bạn cũ à? Trông hai người thân thiết quá nhỉ.” Cô ta liếc nhìn bộ đồ ngủ của tôi, ánh mắt đầy ý tứ. Tôi cảm thấy như bị tát vào mặt. Minh vội nói: “Hà, em về trước đi. Anh sẽ giải thích sau.”

Hà nhún vai, quay đi, nhưng không quên ném lại một câu: “Đừng để chị ấy chờ lâu, Minh. Chị ấy không thích chờ đâu.” Câu nói ấy như một mũi dao, đâm thẳng vào tim tôi. Chị ấy? Chị ấy là ai?

Tôi nhìn Minh, ánh mắt đầy câu hỏi. Anh thở dài, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. “Lan, Hà là đồng nghiệp của anh. Còn ‘chị ấy’… là mẹ anh. Mẹ muốn anh cưới một cô gái khác, nhưng anh từ chối. Anh nói với mẹ rằng anh vẫn chờ em.”

Tôi đứng sững, không biết phải tin hay không. Nhưng rồi Minh lấy từ trong túi ra một bức thư, đã nhàu nhĩ, như được đọc đi đọc lại hàng trăm lần. “Đây là thư anh viết cho em, nhưng không bao giờ gửi. Anh viết nó mỗi khi nhớ em. Em đọc đi, rồi quyết định.”

Tôi cầm bức thư, tay run run mở ra. Những dòng chữ nghiêng nghiêng của Minh hiện lên, đầy cảm xúc, đầy những lời xin lỗi, những lời yêu thương mà tôi chưa từng nghĩ anh có thể viết. Anh kể về những ngày anh tìm tôi, về những đêm anh không ngủ được vì nhớ, về cách anh từ chối mọi lời mai mối chỉ vì trái tim anh vẫn thuộc về tôi.

Tôi khóc, không kìm được nữa. Minh đứng đó, lặng lẽ chờ đợi. Cuối cùng, tôi ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: “Minh, em không biết liệu mình có thể quay lại hay không. Nhưng… em muốn thử.”

Anh mỉm cười, nụ cười đầu tiên thật sự ấm áp trong đêm hôm ấy. “Vậy thì bắt đầu lại từ đây, từ cái thùng rác này, được không?”

Tôi bật cười, dù nước mắt vẫn lăn dài. Ai mà ngờ được, một cuộc gặp tình cờ bên thùng rác lại mở ra một chương mới cho hai con người từng nghĩ đã mất nhau mãi mãi. Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng vọt, tôi và Minh đứng đó, không hứa hẹn gì to tát, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau, như thể sợ rằng nếu buông ra, chúng tôi sẽ lại lạc mất nhau lần nữa.

Related Posts

Hai chiếc VinFast VF 3 ‘đ:ố:t l:ốp’ kh/ét l/ẹt, có trang bị như xe đua nhưng một thứ quan trọng nhất vẫn nguyên bản

Hai chiếc VinFast VF 3 này có trang bị theo đúng tiêu chuẩn xe đua. Tại sự kiện Ngày hội Thu Xăng – Đổi Điện mà VinFast…

Ngay lúc này, tình hình hiện tại của “Hà Lít” Thái Nguyên bị anh em “chia 5 xẻ 7”, CQCN vào cuộc

Vụ việc 1 tiktoker ở Thái Nguyên bị các đối tượng giang hồ chém gần đứt lìa bàn tay gây rung rộng Thái Nguyên chiều ngày 11/7….

Ông anh đồng ý ngay, giọng hùng hổ: “Yên tâm, t;;ao sẽ làm cho chúng nó không n:góc đầu lên được!”

Tôi tên là Minh, một anh chàng kỹ sư IT bình thường, sống ở Sài Gòn với vợ tên Lan. Chúng tôi cưới nhau được 5 năm,…

Suy cho cùng, ngo/ại tì;nh là quá trình của 1 chuỗi p:;hản b:;ội, đâu phải cảm xúc nhất thời, nếu thấy có lỗi thật họ đã dừng lại ở ngay giai đoạn đầu

Anh gục xuống, khóc như một đứa trẻ. Tôi không phát hiện ra chồng ngoại tình vì son môi lạ trên áo hay tin nhắn mờ ám…

Chị Linh bật khóc, ôm chặt Hạ, còn anh Tuấn run rẩy, không tin vào tai mình.

Tại một thị trấn nhỏ ở Nha Trang, vợ chồng anh Tuấn và chị Linh sống một cuộc đời giản dị nhưng thiếu vắng tiếng cười trẻ…

Chỉ vừa mới nâng đũa, ông Thành đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, mâm cơm rung lên, bát canh chua sóng sánh, vài giọt nước bắn ra ngoài. “Nhà này không có cái thói ăn cơm trước kẻng đâu nhé!”

Buổi chiều tà, ánh nắng vàng vọt len qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, phủ lên mâm cơm đạm bạc mà Trà tỉ mỉ chuẩn bị….