Mang th-ai khi phát hiện mình chỉ là “người thứ ba không tên” trong cuộc đời anh, 7 năm sau, vợ anh gọi cho tôi nói điều khiến gia đình tôi suy sụp

Đêm Sài Gòn mưa lất phất, ánh đèn đường mờ ảo hắt qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ của tôi. Tôi, Mai, 28 tuổi, ngồi trên ghế sofa, tay run run cầm que thử thai. Hai vạch đỏ hiện lên rõ mồn một, như một nhát dao vừa sắc ngọt vừa dịu dàng. Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt lăn dài. Niềm vui làm mẹ chưa kịp trọn vẹn thì ký ức về Phong, người đàn ông tôi yêu, tràn về như một cơn lũ. Anh, với nụ cười ấm áp và những lời hứa ngọt ngào, hóa ra đã có một cuộc đời khác – một người vợ, một gia đình mà tôi chưa từng biết tới.

Tôi phát hiện sự thật vào một chiều mưa, khi vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại anh. “Anh về sớm nhé, con đang đợi,” một số lạ nhắn. Tôi đối chất, và Phong, sau phút lặng im, thú nhận. Tôi là “người thứ ba không tên” trong cuộc đời anh, một mối quan hệ anh gọi là “lãng mạn nhất thời”. Tim tôi vỡ vụn, nhưng tôi không gào thét, không níu kéo. Tôi lặng lẽ gói ghém hành lý, rời khỏi căn hộ chung, cắt đứt mọi liên lạc. Chỉ mình tôi biết, trong bụng tôi là một mầm sống nhỏ bé, đứa con của anh và tôi.

Bảy năm trôi qua, tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ ở Đà Lạt, nơi sương mù và hoa cẩm tú cầu làm dịu đi nỗi đau. Tôi một mình nuôi bé An, con gái tôi, một cô bé có đôi mắt sáng và nụ cười giống hệt Phong. Tôi không hận anh, chỉ chọn quên, dành hết tình yêu cho An và công việc thiết kế đồ họa tự do. Cuộc sống của hai mẹ con bình dị nhưng trọn vẹn, cho đến một buổi sáng, khi điện thoại reo lên, phá tan sự yên bình.

Một giọng nữ lạ lùng, run rẩy, vang lên qua đường dây: “Chị Mai, tôi là Hạnh, vợ của Phong. Làm ơn… làm ơn mang đứa trẻ đến gặp anh ấy. Anh ấy sắp không còn sống được bao lâu nữa…” Tôi sững sờ, tay siết chặt điện thoại. Phong đang hấp hối? Và Hạnh, người vợ của anh, biết về tôi, về An? Tôi lắp bắp hỏi lại, nhưng Hạnh chỉ khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh ấy nói với tôi tất cả. Chị, làm ơn, tôi xin chị.”

Tôi ngồi lặng trên ghế, lòng rối bời. An, đang chơi với bộ xếp hình ở góc phòng, ngẩng lên hỏi: “Mẹ, ai gọi thế?” Tôi mỉm cười gượng, bảo con tiếp tục chơi, nhưng trong đầu, những ký ức về Phong ùa về. Anh từng nói yêu tôi, từng hứa sẽ cho tôi cả thế giới. Nhưng giờ đây, anh đang ở đâu, và tại sao Hạnh lại tìm đến tôi?

Tôi quyết định gặp Hạnh. Không phải vì Phong, mà vì tôi muốn biết sự thật. Tôi đưa An đến bệnh viện ở Sài Gòn, nơi Hạnh nói Phong đang nằm. Căn phòng bệnh lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi. Phong nằm đó, gầy guộc, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn sáng nhưng đầy mệt mỏi. Anh nhìn tôi, rồi nhìn An, và nước mắt lăn dài. “Mai… cảm ơn em,” anh thì thào. An, ngây thơ, nắm tay tôi, hỏi: “Mẹ, chú này là ai?”

Hạnh, đứng bên cạnh, kể tôi nghe câu chuyện mà tôi không ngờ tới. Bảy năm trước, sau khi tôi rời đi, Phong rơi vào trầm cảm nặng. Anh thú nhận với Hạnh về tôi, về mối quan hệ ngoài luồng, và nói rằng anh đã mất đi người anh yêu thật sự. Hạnh, dù đau đớn, chọn tha thứ, nhưng yêu cầu anh không được tìm tôi. Hai năm trước, Phong được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Trong những ngày cuối đời, anh chỉ có một mong ước: được gặp đứa con mà anh chưa từng biết mặt – An.

Tôi lặng người. Phong biết về An? Hạnh kể tiếp, giọng run run: “Một năm trước, anh ấy vô tình thấy tấm ảnh chị đăng trên mạng, chị bế một bé gái. Anh ấy nhận ra ngay, và anh ấy khóc, nói rằng đó là con mình.” Tôi nhìn An, lòng đau như cắt. Tôi đã giấu cô bé khỏi cha mình, nghĩ rằng đó là cách bảo vệ con. Nhưng giờ đây, đứng trước Phong, tôi không biết mình đúng hay sai.

Phong nắm tay An, yếu ớt nói: “Con là thiên thần của chú. Con có thích vẽ không?” An gật đầu, hồn nhiên kể về những bức tranh cô bé vẽ ở trường. Tôi quay đi, nước mắt lăn dài. Tôi không muốn An biết Phong là cha, không muốn con bé mang nỗi đau mất cha khi còn quá nhỏ. Nhưng Phong, như đọc được suy nghĩ của tôi, thì thào: “Mai, đừng nói với con. Cứ để con nghĩ anh là một người chú bình thường.”

Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu. Hạnh kéo tôi ra ngoài, đưa tôi một chiếc hộp nhỏ. “Đây là thứ Phong muốn chị giữ,” cô nói. Trong hộp là một chiếc nhẫn bạc, khắc tên tôi và Phong, cùng một lá thư. Tôi mở thư, nét chữ run rẩy của Phong hiện ra: Mai, anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Anh không xứng đáng, nhưng nếu có kiếp sau, anh mong được làm cha của An, dù chỉ một ngày. Tôi khóc, không phải vì hận, mà vì nhận ra rằng tình yêu của tôi dành cho Phong, dù đã phai nhạt, vẫn còn đâu đó trong tim.

Tôi rời bệnh viện, mang An về Đà Lạt. Phong qua đời ba ngày sau, Hạnh nhắn tin báo tôi. Tôi không đến tang lễ, chỉ lặng lẽ thắp một nén nhang ở nhà, cầu mong anh yên nghỉ. An, vẫn vô tư, hỏi tôi: “Mẹ, chú ở bệnh viện có khỏe lại không?” Tôi ôm con, nói dối rằng chú đã đi xa, nhưng sẽ luôn dõi theo con.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tháng sau, Hạnh tìm đến nhà tôi ở Đà Lạt. Cô mang theo một vali nhỏ, bên trong là những bức tranh Phong vẽ trong những ngày cuối đời. Tất cả đều là hình ảnh tôi và An, được vẽ từ trí nhớ của anh. Hạnh nói: “Phong muốn chị giữ những bức tranh này. Anh ấy nói, đây là cách anh ấy chuộc lỗi.” Tôi nhìn những bức tranh, nước mắt lại rơi. Phong, dù sai lầm, đã dành những ngày cuối đời để nhớ về tôi và con.

Hạnh ở lại ăn tối với chúng tôi. Cô kể rằng cô và Phong không có con, và cô luôn coi An như con gái mình. “Nếu chị đồng ý, tôi muốn được gặp An thường xuyên,” Hạnh nói, mắt lấp lánh. Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. Hạnh không phải kẻ thù, cô là một người phụ nữ cũng chịu tổn thương như tôi. Từ hôm đó, Hạnh trở thành một phần trong cuộc sống của hai mẹ con, như một người chị, một người bạn.

Bảy năm, tôi nghĩ mình đã buông bỏ Phong, nhưng hóa ra, anh vẫn là một phần ký ức không thể xóa nhòa. Và trong một khoảnh khắc bất ngờ, tôi nhận ra, tình yêu không chỉ là những ngày tháng bên nhau, mà là cách chúng ta chọn tha thứ và trân trọng những gì còn lại. Tôi đặt bức tranh của Phong lên tường, cạnh ảnh An, và mỉm cười. An, con gái tôi, là món quà đẹp nhất, và tôi, dù từng là “người thứ ba không tên”, đã tìm thấy hạnh phúc trong chính sự kiên cường của mình.

Related Posts

Người dân sẽ được nhà nước tài trợ chi phí khi chuyển từ xe xăng sang xe điện?

Thủ tướng Phạm Minh Chính vừa ban hành chỉ thị về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm…

Thông tin về phân vùng ‘cấm’ xe xăng, chuyển đổi phương tiện sang xe điện ở 2 thành phố lớn

Không chỉ phân vùng những tuyến đường nội đô như Hà Nội, TP.HCM còn dự kiến lập 3 vùng phát thải thấp, đi cùng hàng loạt chính…

Tiếp đến TP.HCM, phân vùng ‘cấm’ xe xăng, chuyển đổi phương tiện sang xe điện

Không chỉ phân vùng những tuyến đường nội đô như Hà Nội, TP.HCM còn dự kiến lập 3 vùng phát thải thấp, đi cùng hàng loạt chính…

Đúng ngày hôm nay, giáo viên sẽ nhận được khoản tiền thưởng kh:ủ:ng gần 30 triệu đồng

Áp dụng mức lương cơ sở theo khoản 3 Điều 3 Nghị định 73/2024/NĐ-CP thì đối với cá nhân giáo viên nếu nhận được danh hiệu “Nhà…

Giáo viên nhận được khoản tiền thưởng lớn, vui như Tết

Áp dụng mức lương cơ sở theo khoản 3 Điều 3 Nghị định 73/2024/NĐ-CP thì đối với cá nhân giáo viên nếu nhận được danh hiệu “Nhà…

D;ự b;áo giá vàng 15/7: Có thể nên bán ngay phiên đầu kiếm thêm kho/ản tiền này

Dự báo giá vàng 15/7: Vàng nhẫn, vàng miếng có xu hướng tăng “bứt phá” Giá vàng trong nước Theo ghi nhận của phóng viên Tạp chí…