×
×

Mẹ chồng đưa cho tôi 4 tỷ yêu cầu tôi ly hôn chồng để chồng tôi cưới cô gái khác cho bà có cháu trai nối dõi, ngày biết được sự thật tôi hối hận không kịp

Tôi từng nghĩ những bộ phim về “mẹ chồng ép con dâu ly hôn vì muốn cháu đích tôn” chỉ có trên màn ảnh.

Cho đến cái ngày bà đặt lên bàn tôi một chiếc phong bì dày cộm, kèm theo tờ giấy ly hôn đã in sẵn họ tên tôi và Huy — chồng tôi. Trong phong bì là bốn tỷ.

Tôi không nói gì. Chỉ im lặng nhìn đôi mắt bà – người phụ nữ suốt ba năm nay luôn giữ vẻ ôn hòa, tử tế – đang nhìn tôi, không chút cảm xúc.

Bà bảo:
– Cô biết tôi quý cô. Nhưng Huy là con một. Tôi không thể nhìn dòng họ này tuyệt tự.

Tôi nhíu mày.
– Nhưng con chưa từng từ chối sinh con.

Bà nhìn đi chỗ khác.
– Mấy năm nay không có, thì đừng cố nữa.

Câu nói như một nhát dao lạnh. Tôi cắn môi, lòng đầy tổn thương.

Chưa một lần Huy nói với tôi chuyện phải sinh con trai. Anh luôn nói: “Có hay không, miễn là em vẫn cười với anh mỗi ngày.”

Nhưng giờ tôi mới hiểu, người cần con trai không phải anh. Là bà.

Người mẹ chồng ngồi trước mặt tôi không cần dâu, không cần tình cảm – bà cần một cái thai mang nhiễm sắc thể Y.

**

Tôi rời khỏi căn nhà đó sau ba ngày suy nghĩ. Không đụng vào đồng nào. Tờ đơn vẫn đặt trên bàn, nhưng đã có chữ ký tôi.

Tôi không gọi cho Huy. Chỉ nhắn một dòng:
“Em không muốn làm người ngăn cản tương lai của anh. Mong anh sẽ có một gia đình trọn vẹn hơn.”

Điện thoại im lặng đến mức khiến tôi thấy mọi thứ càng đáng buồn hơn.

Ba tháng sau, tôi nghe tin Huy sắp cưới.

Cô gái ấy đúng mẫu “vợ chuẩn mẹ chồng”: da trắng, môi đỏ, bác sĩ nhi khoa, gia đình danh giá. Mẹ chồng cũ của tôi hẳn rất mãn nguyện.

Người ta bảo tôi dại. Có người bảo tôi mạnh mẽ. Chỉ riêng tôi biết, mỗi đêm, trong căn phòng trọ thuê mới, tôi vẫn hay mơ thấy gương mặt anh – đôi mắt hay cười, giọng nói khàn nhẹ bảo:
“Anh chẳng cần con. Anh cần em.”

Nhưng tôi đã không tin.

**

Đám cưới được tổ chức âm thầm. Không rình rang. Cũng không có ảnh cưới. Tôi thấy lạ. Rồi bỏ qua.

Mãi đến mùa đông năm ấy, tôi bất ngờ gặp lại chị giúp việc cũ nhà chồng. Bà khóc nấc khi nhìn thấy tôi.

– Cô… cô không biết gì sao?

Tôi khựng lại.
– Biết gì ạ?

– Cậu Huy… cậu mất rồi. Tuần trước. Ung thư gan. Di căn từ tháng ba…

Tôi như hóa đá.

Bà rút ra từ túi áo một bức thư nhàu nát, run rẩy đưa cho tôi:
– Cậu để lại… bảo tôi nếu tình cờ gặp cô thì đưa tận tay.

Tôi mở thư, từng con chữ như máu chảy.

“Anh xin lỗi vì đã để em ra đi trong im lặng.
Mẹ làm vậy là vì anh. Bà nghĩ nếu em biết, em sẽ khổ hơn, vì em thương anh quá nhiều.

Bốn tỷ đó… là tiền bán căn nhà bố mẹ để dành cho em. Anh không có gì để lại.

Đám cưới kia chỉ là cái cớ. Để em hận, để em dứt khoát.

Nếu có kiếp sau… đừng yêu anh nữa. Làm bạn cũng được.

Anh mệt rồi… nhưng anh nhớ em từng phút.”

Tôi gục xuống vỉa hè, mặc kệ người qua đường dòm ngó.

Trời hôm ấy cũng lạnh như hôm tôi ký đơn ly hôn. Nhưng không lạnh bằng bên trong ngực tôi lúc này — nơi từng là trái tim.

**

Một năm sau, tôi quay lại ngôi nhà cũ. Mẹ anh ngồi co ro trong căn phòng vắng.

Bà nhìn tôi, mắt không còn ánh thép như ngày nào. Chỉ có sự mỏi mệt đến cạn cùng.

Tôi hỏi:
– Cô dâu ấy đâu?

Bà lắc đầu.
– Là con gái tôi nhờ. Diễn cho tròn vai thôi.
Rồi im lặng.
– Tôi cứ nghĩ, đẩy cô đi là con tôi sẽ sống nhẹ hơn. Hóa ra là tôi đẩy nó nhanh đến cái chết hơn.

Tôi không khóc. Bà cũng không.

Chúng tôi chỉ ngồi đó, hai người phụ nữ, hai người mất con, mỗi người theo cách khác nhau.

Một tờ giấy ly hôn, một bức thư dang dở và bốn tỷ – tất cả đổi lấy một cái chết… và một tình yêu không kịp nói hết lời.

Related Posts

Nữ sinh đi thi tốt nghiệp bất ngờ bị h/ỏng xe giữa đường, đúng lúc không biết phải làm sao thì cứu tinh của đời cô xuất hiện

Bầu trời mới tờ mờ sáng, sương còn giăng trên con đường đất ngoằn ngoèo dẫn ra quốc lộ. Hạ đạp xe thật nhanh, gió tạt qua…

Tôi không dám tin vào tai mình, trong lúc tôi đi làm, vợ tôi đang ở trong phòng tắm với một gã đàn ông khác?

Tôi không suy nghĩ thêm được gì nữa, gần như theo phản xạ, tôi đẩy mạnh cửa nhà tắm. Tôi và vợ cưới nhau hơn 3 năm,…

Gia đình chồng tôi phản đối kịch liệt, mẹ chồng tôi gọi đó là “quá khứ không trong sạch,” còn bố chồng thì kiên quyết

Hôm ấy tôi đi công tác ngang qua nhà chị, vì đã muộn nên tôi xin ngủ lại nhà chị chồng một đêm. Đêm đó, anh rể…

Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, thì điều còn lại không phải là tình yêu mà là lòng tự trọng của một người phụ nữ

Tin nhắn đến vào lúc tôi đang ngồi chờ đèn đỏ, tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại. Tôi từng nghĩ mình là người phụ…

Hai mươi năm trước, người yêu của ông – cô Thủy, đã biến mất không dấu vết sau một trận cãi vã.

Dưới ánh nắng nhạt dần bên dòng sông lặng lẽ, ông Hán nổi tiếng với tài câu cá chẳng ai sánh bằng – ngồi trầm ngâm bên…

Mấy tháng trôi qua, tự dưng chuột bọ kéo đến quẩn quanh chiếc Lada

Nhà ông Hoàng bà Thắm ở huyện Bắc Cái nổi tiếng khắp vùng vì vựa đồng nát lớn nhất nhì tỉnh. Từ chai nhựa, sắt vụn đến…