Tôi vẫn nhớ như in cái giọng mẹ chồng, mềm mại như rót mật mà câu nào cũng như rạch một vết dao:
“Cái Tú – người yêu cũ của thằng Hưng – nó giỏi giang, khéo léo lắm. Hồi ấy bác cứ tiếc mãi… Mà thôi, mỗi người một duyên.”
Tôi cười, cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Dạ, chắc chị ấy tuyệt lắm ạ.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt lấp lửng giữa thương hại và thất vọng:
“Giờ nó làm giám đốc rồi đấy, về nước mở công ty riêng. Đẹp người, đẹp nết, sự nghiệp ngon lành. Bác nghĩ, nếu không vì đi du học, chắc giờ nó là con dâu bác.”
Tôi không nói gì. Tôi chỉ gật. Nhưng tim tôi co lại.
Vì đây không phải lần đầu.
Từ ngày tôi bước vào nhà này, bà chưa từng gọi tôi là “con”. Với bà, tôi là “vợ của Hưng” – một danh xưng tạm bợ và đầy xét nét. Tôi làm việc văn phòng bình thường, ít nói, không giỏi lấy lòng. Và quan trọng nhất: tôi không phải “người yêu cũ của Hưng”.
Tối hôm đó, khi Hưng về, tôi hỏi:
“Anh còn giữ liên lạc với chị Tú không?”
Anh khựng lại, thoáng ngạc nhiên: “Sao em hỏi thế?”
Tôi mỉm cười: “Mẹ nhắc chị ấy suốt. Em thấy tò mò.”
Anh cười gượng, rồi gật: “Bọn anh lâu rồi không nói chuyện. Nhưng anh có Facebook chị ấy.”
Tôi gật đầu, quay đi. Nhưng trong đầu tôi đã có một kế hoạch.
Ba ngày sau, tôi gửi lời mời: “Chị Tú, em là vợ của anh Hưng. Mẹ chồng em rất quý mến chị, hay nhắc đến chị với lòng ngưỡng mộ. Em muốn mời chị đến nhà dùng bữa tối cuối tuần, coi như một dịp gặp gỡ thân tình.”
Tin nhắn được đọc, và một dòng trả lời ngắn gọn:
“Ồ, thú vị thật. Chị đồng ý.”
Chiều thứ Bảy, tôi nấu bữa tối với tất cả sự chăm chút. Không phải để khoe khoang, mà để chuẩn bị cho một điều còn hơn cả “kịch bản”.
Khi Tú bước vào – đúng như lời mẹ chồng: đẹp, tự tin, đĩnh đạc. Nhưng còn hơn thế – cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng của người đã đi qua rất nhiều điều, và không cần phải chứng minh điều gì với ai nữa.
Mẹ chồng cười tươi chưa từng thấy: “Ôi trời, con Tú! Lâu lắm mới gặp, đẹp rạng rỡ thế này! Ngồi xuống đây, ăn bữa cơm nhà bác nấu.”
Tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Dạ, cơm con nấu đấy mẹ. Chị Tú dùng thử xem vừa miệng không ạ.”
Tú nhìn tôi, ánh mắt thoáng bất ngờ, rồi mỉm cười lịch thiệp.
Suốt bữa ăn, mẹ chồng thao thao kể về quá khứ, những ngày Tú và Hưng yêu nhau, bao nhiêu chuyện đẹp như phim. Còn tôi, chỉ gắp thức ăn, cười nhẹ. Không một lời chen ngang.
Đến khi mẹ chồng hỏi:
“Mà giờ con giỏi quá rồi, con lấy chồng chưa?”
Tú đặt đũa xuống, thong thả:
“Dạ, chưa bác ạ. Nhưng cũng không định nữa. Sau này chắc nhận con nuôi thôi.”
Cả bàn im.
Cô ấy quay sang tôi, nhẹ giọng: “Em thật dũng cảm. Em có một người mẹ chồng… khó tính đấy, nhưng vẫn giữ được hòa khí thế này là tài lắm.”
Rồi Tú quay sang mẹ chồng, nụ cười mỏng như cánh dao:
“Hồi đó, cháu chia tay anh Hưng vì phát hiện mẹ anh ấy… âm thầm nói xấu cháu với gia đình cháu. Bảo cháu tham vọng quá, khó làm dâu. Cháu vẫn biết, nhưng không trách – ai cũng có quyền mưu cầu điều mình cho là tốt. Chỉ tiếc… đến bây giờ, bác vẫn thế.”
Cả căn phòng lạnh xuống.
Mẹ chồng tím tái mặt. Còn tôi? Tôi đứng dậy, rót thêm nước, giọng vẫn dịu dàng:
“Mẹ từng bảo chị là người bác tiếc nhất. Hôm nay mời chị về, để mẹ nhìn kỹ hơn… hóa ra, điều bác tiếc, không phải vì chị ấy quá tốt – mà vì bác đã đánh mất cơ hội học làm người tử tế từ một người như chị.”
Tú đứng dậy, vỗ nhẹ vai tôi, rồi quay đi, không ngoảnh lại.
Từ hôm ấy, mẹ chồng không còn nhắc đến “người yêu cũ” nữa. Mà cũng chẳng nói gì về tôi.
Bà chỉ gọi tôi đúng một từ: “con.”