×

Mẹ chồng xồng xộc bước vào phòng khi tôi và chồng đang làm chuy-ện ngư-ời lớ-n, bà chỉ thẳng tay rồi nói “ai cho cô làm cái chuyện này với con trai tôi”

Căn hộ tầng mười sáu trong khu chung cư cao cấp luôn sáng đèn vào mỗi tối thứ bảy. Không phải vì vợ chồng Duy và An có thói quen thức khuya, mà vì mẹ chồng An – bà Hương – lại sang chơi, như một nghi thức không thể tránh.

Lúc đầu, An vẫn mỉm cười đón tiếp, rót trà, dọn trái cây, thậm chí còn giả vờ không để ý khi bà lặng lẽ bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng, mở cửa tủ quần áo, nhấc từng chiếc gối, lần tay xuống gầm giường.

“Phòng kín quá, không khí ẩm,” bà thường nói vậy, như một cái cớ hợp lý để lục lọi.

Duy thì chỉ cười trừ. Anh yêu mẹ, nhưng cũng hiểu sự khó chịu của vợ. “Mẹ chỉ lo cho mình thôi, đừng để bụng.”

An gật đầu, nhưng cái gật chỉ để giữ yên bề mặt. Sâu trong lòng, cô thấy tổn thương.

Cho đến một tối tháng Mười, khi cơn mưa rào đổ xuống thành phố như trút nước, bà Hương lại gõ cửa – sớm hơn thường lệ. An vừa định dọn bàn ăn thì bà đã sà vào ghế, mắt đảo quanh như tìm kiếm điều gì đó.

Đêm hôm ấy, An và Duy đang ôm nhau, những hơi thở ấm áp vừa mới bắt đầu tìm thấy nhau, thì cánh cửa bật mở.

Bà Hương đứng sừng sững giữa khung cửa, mặt đỏ bừng, tay chỉ vào An, giọng sắc như dao:
“Cô dám làm chuyện này trong nhà tôi? Ai cho phép cô đụng vào con trai tôi như thế?”

An chết lặng.

Duy sửng sốt, vội vàng kéo chăn, gằn giọng: “Mẹ quá đáng rồi đấy!”

Không khí rơi vào khoảng trống nặng nề. An mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, để lại hai mẹ con đối diện nhau như hai thế hệ không bao giờ hiểu nổi nhau.

Tuần ấy, cô dọn về nhà mẹ ruột, im lặng ba ngày không nhắn một tin nào. Cô mệt. Mệt vì phải giả vờ không nghe thấy tiếng thở dài khi bà thấy một bức tranh treo lệch, mệt vì phải giấu đi cả những chai nước hoa – thứ bà gọi là “mùi đàn bà lẳng lơ”, và mệt nhất là bị coi như một kẻ ngoại lai trong chính mái ấm của mình.

Duy tới đón, nói: “Mẹ bị áp lực. Em hãy nghe mẹ kể một lần thôi.”

An im lặng, rồi cũng gật đầu. Một phần vì tình yêu dành cho Duy chưa từng phai, một phần vì cô không muốn câu chuyện mãi đứt gãy mà không hiểu lý do.

Hôm đó, bà Hương mặc bộ đồ sẫm màu, trông gầy hơn so với vài tuần trước. Bà mời An ngồi, rót một tách trà nóng, rồi ngập ngừng kể:

“Ngày đó, chị của con – chị gái Duy – lấy chồng. Gia đình bên ấy tử tế, giàu có. Chị có bầu sau hai năm. Đến tháng thứ sáu thì người ta phát hiện anh rể con ngoại tình. Chị đau đớn, sẩy thai. Sau đó ly hôn.”

Giọng bà nghèn nghẹn. “Mẹ không bảo vệ được con gái mình. Mẹ không chịu nổi cảnh con gái nằm trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng. Cũng từ đó, mẹ bị ám ảnh.”

An ngồi im. Những điều này, Duy chưa bao giờ kể. Hay chính Duy cũng không biết.

“Mẹ không hận đàn bà. Nhưng mẹ sợ… sợ con trai mẹ lại giống cha nó – người mà suốt 30 năm sống chung, mẹ chưa từng một ngày yên lòng. Mẹ chỉ muốn chắc chắn… rằng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.”

“Vậy nên mẹ xông vào phòng tụi con? Vậy nên mẹ coi con là người xa lạ, dẫu đã là vợ Duy 2 năm?” An không kìm được, giọng nghèn nghẹn.

Bà Hương nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt lần đầu không soi xét, không đề phòng, mà là nỗi buồn vỡ vụn:
“Mẹ xin lỗi. Mẹ quá sợ hãi. Và ích kỷ.”

Căn phòng lặng như tờ. Tiếng chiếc đồng hồ quả lắc vang lên từng tiếng đều đặn. An thở dài, cơn giận dữ không biết trốn đâu, chỉ còn sót lại chút tê tái chậm rãi len vào tim.

Sau hôm đó, bà Hương ít sang hơn. Cuối tuần, bà chỉ gửi vài món ăn, nhắn: “Mẹ nấu xong rồi, ai qua lấy thì qua.”

An cũng không còn để bụng nữa. Mỗi người đều có nỗi đau âm thầm không tên. Sự xâm phạm của bà từng khiến cô thấy ghê sợ, nhưng khi hiểu được gốc rễ – nó chỉ là cách duy nhất bà biết để giữ con cái bên mình – thì cơn giận chuyển hóa thành thứ cảm thông không lời.

Một năm sau, vào ngày sinh nhật Duy, bà Hương tới sớm, tay cầm một món quà gói bằng giấy lụa đỏ.

Bà đặt vào tay An, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ muốn con giữ. Đây là nhẫn cưới của mẹ ngày xưa. Mẹ mong con hạnh phúc, và nếu con sinh cháu trai hay cháu gái gì, mẹ cũng yêu như nhau.”

An không kịp nói gì. Chỉ siết nhẹ tay bà.

Không ai sửa được quá khứ. Nhưng ai cũng có thể học cách sống tử tế hơn sau những lần va đập. Và có lẽ, tình thân – dẫu lắm gai – vẫn là thứ cuối cùng còn sót lại khi tất cả những điều khác đã qua đi.

Related Posts

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi ch//ết lặ//ng khi biết sự thật…

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào…

Lái xe bắt buộc phải mua xăng E10 từ 1/1/2026, SỰ THẬT cụ thể thế nào?

Nhiều diễn đàn mạng xã hội đang chia sẻ thông tin, kể từ ngày 1/1/2026, thị trường sẽ chỉ còn sản xuất và lưu thông xăng E10…

Lan Phương ngầm ám chỉ nguyên nhân l/y h/ôn, vừa s;i;nh con đã mắc căn b/ệ/nh khó chữa này, thương quá là thương

Thông tin diễn viên Lan Phương quyết định ly hôn với chồng ngoại quốc thu hút sự quan tâm của công chúng. Thời gian gần đây, Lan Phương khiến…

Chuẩn bị c:ấm xe xăng, chợ xe máy lớn nhất Hà Nội “ế” chưa từng có, nghe gi/á bán một chiếc xe giờ mới S/Ố/C

Những ngày này, chợ xe máy cũ Chùa Hà (phường Cầu Giấy, Hà Nội), vắng bóng khách, tiểu thương ngồi bấm điện thoại giữa cảnh đìu hiu…

KHÔNG ỔN RỒI: Một thương hiệu băng vệ s/inh vướng ngh/i v/ấn chứa chất g/â/y UT vượt ngưỡng cho phép 16.000 lần

Loạt sản phẩm băng vệ sinh của thương hiệu này bị phát hiện chứa hàm lượng cực cao thio-urea, chất bị nghi có nguy cơ gây ung…

Đặc biệt lưu ý: Thiếu loại giấy tờ này khi mua nhà, đất có thể khiến bạn ‘m/ất tr/ắng’ tài sản

Mua nhà đất mà thiếu sổ đỏ hoặc không đăng ký sang tên sẽ khiến người mua mất quyền sở hữu hợp pháp, chịu thiệt hại kinh…