Năm tôi hai mươi lăm tuổi, mẹ ngập ngừng bảo muốn tái hôn. Tôi không ngạc nhiên. Bà goá phụ từ khi tôi lên mười, một tay nuôi tôi khôn lớn, chưa từng đi thêm bước nữa. Nhưng tôi biết, con người không thể sống mãi với cô đơn.
Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi sắp lấy chồng, dọn ra riêng. Mẹ cần một bờ vai, một người bạn già. Tôi hỏi bà về ông – người mà bà gọi là “người về sau” – nhưng bà chỉ mỉm cười, bảo: “Con gặp rồi sẽ biết.”
Tôi không đoán được chữ “biết” ấy lại là một nhát dao.
Chiều hôm đó, mưa lất phất. Tôi về nhà mẹ ăn cơm, tiện thể gặp cha dượng tương lai. Bà hồ hởi dọn mâm, bảo tôi ngồi chờ một lát. Khi cánh cửa mở ra, tôi đứng sững.
Người đàn ông bước vào – cao ráo, trầm lặng, ánh mắt vẫn mang vẻ u sầu không lẫn vào đâu được. Bảy năm trước, tôi đã từng yêu anh như thể không có ngày mai. Yêu đến cạn cùng tự trọng, khờ khạo tin rằng quá khứ tổn thương của anh rồi sẽ vì tôi mà dịu lại.
Nhưng anh bỏ tôi, không một lời từ biệt. Chỉ để lại một tin nhắn cụt ngủn: “Đừng tìm anh nữa.”
Giờ đây, người ấy đứng trước mặt tôi, tay xách một bó hoa huệ trắng, cúi đầu chào: “Chào con.”
Máu tôi lạnh ngắt. Mẹ vẫn hồn nhiên cười bảo: “Đây là chú Nam. Từ nay sẽ chăm sóc mẹ thay con.”
Tôi gượng gạo gắp từng miếng cơm, lòng rối như tơ vò. Anh không nhìn tôi, cũng không nói gì. Mẹ và anh kể rằng quen nhau trong một lớp học thiền, rồi tình cờ đồng điệu. Tôi nuốt đắng khi nghe mẹ cười khúc khích kể về những buổi đi dạo cùng ông ấy dưới mưa.
Lúc rửa bát, mẹ nhìn tôi qua vai: “Con thấy chú Nam thế nào?”
Tôi cố gắng giữ giọng bình thường: “Ừm… có vẻ tử tế.”
“Lúc đầu mẹ cũng bất ngờ vì ảnh từng quen con. Nhưng rồi nghĩ… mọi chuyện qua rồi, con cũng sắp cưới, nên hỏi ý con một tiếng thôi.”
Tôi bật cười. Thì ra không phải tôi là người phát hiện trước, mà là mẹ. Bà biết. Nhưng vẫn chọn im lặng.
Đêm đó tôi không ngủ. Quá khứ ùa về từng lớp như sóng vỗ đá. Những chiều mưa anh đứng chờ tôi trước cổng trường. Những đêm tôi sốt, anh cõng tôi đi bộ đến trạm xá. Rồi cả lần cuối cùng gặp nhau, anh ôm tôi rất chặt, nói rằng nếu có một kiếp khác, anh nguyện là người đến sau – lúc tôi đã đủ mạnh mẽ để không cần ai.
Tôi đã không hiểu. Cho đến hôm nay.
Sau đó một tuần, tôi gặp riêng anh. Trong quán cà phê cũ, vẫn là chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Tại sao?” – tôi hỏi, không cần vòng vo.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi lặng lẽ đặt xuống bàn một tờ giấy khám bệnh. Tôi cầm lên, tay run bần bật.
U não – giai đoạn cuối.
“Tôi đã biết từ bảy năm trước.” – anh nói, giọng đều đều. “Không muốn ràng buộc em với một người sắp chết. Nhưng tôi lại sống dai hơn dự kiến.”
Tôi nghẹn họng.
“Gặp mẹ em, tôi thấy lòng mình yên lại. Bà ấy không biết tôi từng là ai với em. Mà tôi… cũng không chắc còn là người cũ.”
Tôi nhìn anh – người đàn ông từng là cả bầu trời của tôi, giờ đây lại đứng về phía mẹ như một kẻ lạ. Tôi muốn giận, muốn oán, nhưng cuối cùng chỉ thấy lòng mình cạn trống.
Tuần sau, họ tổ chức hôn lễ giản dị. Tôi đến, đứng cạnh mẹ trong tà áo dài xanh, nở nụ cười mỏng như tơ sương.
Chồng tôi nắm tay tôi thật chặt, thì thầm: “Ổn chứ em?”
Tôi gật đầu.
Ai cũng có quá khứ. Và có khi, người ta cần rời đi để tìm một kết thúc khác – không phải cho tình yêu, mà là cho sự thanh thản.
Tôi nhìn mẹ rạng rỡ trong chiếc váy cưới muộn màng, tay trong tay với người đàn ông từng khiến tôi tan vỡ.
Bất ngờ thay… tôi lại cảm thấy bình yên.