Từ ngày Linh về làm dâu nhà ông Trần, căn nhà vốn im ắng bỗng rộn ràng hơn, nhưng cũng xuất hiện một điều khiến ai nấy không khỏi thắc mắc.
Bố chồng Linh – ông Trần, mỗi ngày đều gọi cô vào phòng riêng. Không ai rõ ông gọi làm gì, cũng không ai dám hỏi. Chồng Linh – anh Hưng – lúc đầu còn tò mò, nhưng thấy vợ không có phản ứng gay gắt, anh dần cho qua.
Người giúp việc từng lẩm bẩm sau lưng:
– “Gọi con dâu vào phòng kín, ngày nào cũng thế… chẳng lẽ…?”
Linh nghe được, nhưng chỉ im lặng. Bởi vì chính cô cũng không hiểu.
Mỗi lần bước vào phòng ông Trần, cô đều có cảm giác như đang tham gia một nghi thức kỳ lạ. Ông bảo cô ngồi xuống, không để làm việc gì cụ thể. Có ngày ông kể chuyện, có ngày lại lặng im một lúc rồi cho cô về. Mỗi lần ra khỏi phòng, Linh mang theo cảm giác khó tả: nửa nhẹ lòng, nửa nặng nề.
Thời gian cứ thế trôi. Linh mang thai, cả nhà vui mừng, riêng ông Trần chỉ nhẹ nhàng bảo:
– “Tốt rồi.”
Thói quen gọi con dâu vào phòng vẫn không dừng lại, dù bụng cô ngày một lớn. Dường như ông đang đếm từng ngày.
Cho đến khi Linh chuyển dạ sinh con – một bé gái kháu khỉnh. Cả nhà vui như trẩy hội. Nhưng chỉ vài giờ sau khi chào đời, đứa trẻ bỗng khó thở, tím tái, phải chuyển ngay vào phòng cấp cứu sơ sinh.
Cả nhà nháo nhào. Linh ngất lịm. Còn ông Trần thì vẫn đứng đó, mắt không chớp, miệng thì thầm:
– “Không thể… chẳng lẽ lại thêm một lần nữa?”
Một ngày sau, khi đứa trẻ qua cơn nguy kịch, ông Trần lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, trở về nhà. Ông vào phòng, mở chiếc tủ gỗ khóa kín – thứ mà suốt thời gian qua không ai được động vào.
Bên trong là một tập hồ sơ cũ kỹ, vài tấm ảnh, và một cuốn nhật ký ngả màu.
Chính Hưng – con trai ông – vô tình thấy cha ngồi trước tủ, nước mắt lặng lẽ rơi. Anh bước tới.
– “Bố… chuyện gì vậy?”
Ông Trần nhìn con trai, giọng trầm xuống như đang dốc ra gánh nặng cả đời:
– “Mẹ con… từng sinh đôi. Nhưng chỉ một đứa sống sót – là con. Đứa còn lại… là một bé gái, đã mất sau khi sinh đúng vài giờ.”
Hưng chết lặng. Ông tiếp lời:
– “Ký ức đó ám ảnh bố suốt đời. Bố tự trách mình đã không đưa mẹ đi bệnh viện kịp. Từ ngày con dâu mang thai, bố đã linh cảm điều gì đó… nên ngày nào cũng gọi nó vào phòng, để dạy từng thứ: cách chăm con, cách thở khi sinh, cách xử lý lúc trẻ khóc bất thường… Bố không muốn bi kịch lặp lại.”
Rồi ông rút ra một chồng thư – tất cả đều ghi tên cháu nội, mỗi lá thư là một câu chuyện, một lời dặn, một tâm tình.
Khi Linh xuất viện, ông Trần trao lại chiếc hộp nhỏ. Không nói gì. Bên trong là 365 lá thư tay, đánh số từng ngày – đủ cho con gái ông đọc trong năm đầu đời.
Hôm ấy, lần đầu tiên Linh khóc trước mặt bố chồng. Không phải vì trách, mà vì cô hiểu: hóa ra, tình yêu đôi khi không ồn ào như người ta tưởng, nhưng lại đủ sâu để che chở cả một sinh mệnh.