Đã hai năm kể từ ngày Huy – chồng tôi – mất trong một vụ tai nạn giao thông khi đang đi công tác xa. Sự ra đi đột ngột của anh để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo không gì lấp đầy. Tôi sống lặng lẽ trong căn nhà cũ, giữ nguyên mọi đồ đạc như lúc anh còn sống. Thậm chí, chiếc điện thoại của anh – chiếc iPhone trầy trụa – tôi vẫn để nguyên trong ngăn tủ, pin đã cạn từ lâu.
Mọi chuyện bắt đầu vào một đêm mùa đông.
Lúc 0h00 đúng, điện thoại tôi hiện lên một cuộc gọi nhỡ. Số gọi đến chính là… số của Huy.
Tôi ngỡ mình nhìn nhầm. Nhưng không, dãy số ấy – tôi thuộc lòng. Tim tôi đập loạn. Tôi run rẩy mở ngăn tủ. Điện thoại anh vẫn nằm yên trong đó, tắt ngóm, phủ bụi.
Tôi tự trấn an: có thể ai đó dùng lại số cũ của anh. Nhưng vài đêm sau, đúng nửa đêm, lại một cuộc gọi nhỡ nữa. Lần này, khi tôi bấm gọi lại, chỉ nghe giọng tổng đài báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Tôi đem chuyện kể cho My – bạn thân tôi và cũng là kỹ sư viễn thông. Nó cau mày:
– Số đó đã bị khóa hoàn toàn sau khi làm giấy báo tử. Nhà mạng đã thu hồi. Không ai có thể dùng lại đâu.
Tôi lạnh sống lưng.
Từ đó, đêm nào tôi cũng để chuông điện thoại bật. Và đêm nào cũng vậy, 0h00, một cuộc gọi nhỡ. Luôn là một. Luôn đúng giờ. Không lời nhắn, không giọng nói.
Tôi quyết định lắp camera trong phòng, hướng thẳng vào ngăn tủ đựng điện thoại của Huy. Tôi muốn chắc chắn không có ai lén lút làm trò gì đó.
Sáng hôm sau, tôi xem lại đoạn quay ban đêm.
Lúc kim đồng hồ điểm 0h00, đèn báo sạc của chiếc iPhone sáng lên trong thoáng chốc. Một luồng ánh sáng yếu ớt lóe lên từ màn hình, rồi vụt tắt. Điều kỳ lạ là… không có ai chạm vào tủ, không có cử động nào trong phòng. Tôi ngồi bất động, da gà nổi khắp người.
Tôi đem chiếc điện thoại cũ của anh ra cửa hàng, yêu cầu kiểm tra. Nhân viên thử cắm sạc. Pin máy vẫn chết. Nhưng trong phần nhật ký cuộc gọi, không có bất kỳ cuộc gọi đi nào. Thậm chí, không hề có sóng.
– Có thể do lỗi hệ thống thôi chị – cậu nhân viên cười, nhưng ánh mắt lấp ló chút nghi hoặc.
Tôi không biết phải tin vào điều gì.
Đêm thứ bảy, tôi ngồi chờ trước màn hình camera, không ngủ. 0h00, cuộc gọi nhỡ lại đến. Nhưng lần này, có điều lạ.
Ngay sau cuộc gọi, tôi nghe một tiếng gõ cửa nhẹ. Tôi hé cửa sổ – bên ngoài hoàn toàn vắng lặng. Tuy nhiên, dưới chân thềm nhà, có một phong bì.
Tôi run run mở ra. Bên trong là tờ giấy in hình một đoạn bản đồ, với dấu chấm đỏ đánh dấu khu rừng nhỏ ở ngoại ô – nơi Huy từng đến công tác lần cuối trước khi mất. Kèm theo đó là một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:
“Ở đó, anh còn điều chưa nói…”
Tôi báo cảnh sát, nhưng họ chỉ kết luận là trò đùa dai. Riêng tôi, không thể ngồi yên. Tôi nhờ My đi cùng đến khu rừng ấy.
Sau hơn một giờ tìm kiếm quanh vị trí trên bản đồ, chúng tôi phát hiện một khu đất bị sụp nhẹ, cỏ dại phủ kín. Đào lên vài nhát, một vật kim loại lộ ra – là hộp đen xe hơi.
Chúng tôi nộp lại cho công an. Vài tuần sau, kết quả điều tra được công bố: chiếc xe của Huy từng bị ai đó can thiệp vào hệ thống phanh. Huy không mất do tai nạn, mà do bị sát hại.
Tôi chết lặng.
Người đứng sau vụ việc là đối tác làm ăn cũ của anh – kẻ từng bị Huy từ chối ký hợp đồng vì vi phạm đạo đức kinh doanh. Hắn đã hãm hại anh để che giấu việc biển thủ tiền công ty.
Vụ án được đưa ra ánh sáng. Tôi chỉ biết ôm chiếc điện thoại cũ của anh, nước mắt rơi không ngừng.
Từ hôm ấy, không còn cuộc gọi nào lúc nửa đêm nữa.
Có người nói linh hồn người chết đôi khi chưa siêu thoát vì còn điều chưa hoàn thành.
Còn tôi thì tin – anh đã gọi để dẫn tôi đến sự thật.