Nam đứng lặng trước khung cửa sổ, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên gương mặt căng thẳng. Điện thoại vẫn còn rung nhẹ trong tay. Hai tin nhắn — từ hai người con gái. Cùng một nội dung, cùng một thời điểm: “Em có bầu rồi.”
Một là My — người yêu mới, dịu dàng, xinh đẹp, yêu Nam cuồng nhiệt suốt tám tháng qua. Một là Linh — người yêu cũ, mối tình đầu kéo dài ba năm, vừa chia tay cách đây ba tháng vì những hiểu lầm không thể cứu vãn.
Nam choáng váng.
Anh họp cả hai lại trong quán cà phê nhỏ. Gương mặt My vẫn bình thản, ánh mắt có phần thắng thế. Linh thì im lặng, né tránh ánh mắt anh. Không khí như đặc quánh.
– “Anh sẽ cưới My,” Nam lên tiếng. “Nhưng anh sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ của Linh. Anh không phải loại người trốn tránh.”
Linh cười nhạt, quay đi. Không ai thấy đôi mắt cô đỏ hoe.
Cuộc hôn nhân giữa Nam và My diễn ra chóng vánh, như một phép cộng đầy toan tính. Mọi thứ ổn định, ngỡ như Nam đã chọn đúng. Trong thời gian đó, anh vẫn chu cấp, chăm lo cho Linh — một cách âm thầm, không một lời trách móc.
Rồi cả hai đứa trẻ ra đời, cách nhau chỉ một tuần.
Con My sinh là một bé trai. Nam đặt tên là An. Còn con Linh — một bé gái tên là Giao.
Nam quấn lấy An, tình phụ tử trong anh trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng càng lớn, An càng có những nét không giống anh. Ánh mắt, dáng đi, thậm chí cả nhóm máu — đều khiến Nam hoài nghi.
Một đêm khuya, khi My đã ngủ say, Nam lặng lẽ mang An đi xét nghiệm ADN.
Kết quả khiến anh chết lặng: An không phải con anh.
Nam đối chất với My trong đau đớn. My khóc lóc, thú nhận tất cả: đứa bé là con của người yêu cũ My, người mà cô chia tay trước khi đến với Nam. Khi biết có thai, cô sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi cơ hội được “làm vợ Nam” — người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp.
Nam cười cay đắng, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà trong đêm.
Một tháng sau, Nam xin quyền nuôi Giao — con của Linh. Lúc này, Linh đã chuyển đi nơi khác, sống một mình, âm thầm như lúc rút khỏi cuộc đời anh.
Ngày Nam ôm bé Giao đến bệnh viện để khám sức khỏe định kỳ, bác sĩ bất ngờ hỏi:
– “Anh là cha ruột của bé Giao à? Có lẽ anh nên biết… nhóm máu của bé không thể là con ruột của anh được.”
Nam sững người. Thêm một lần nữa, anh lạc lối trong chính tình yêu và trách nhiệm của mình.
Anh tìm gặp Linh, đòi một lời giải thích. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Linh nhìn thẳng vào mắt anh.
– “Anh còn nhớ lúc tụi mình chia tay, em đã mất tích mấy tuần không?”
Nam gật.
– “Tuần đó, em gần như suy sụp. Và rồi… em bị xâm hại. Em đã định bỏ đi đứa bé. Nhưng khi biết nó sống, em không thể. Em không định báo anh biết — nhưng rồi… em nghĩ mình cần một cái cớ để níu anh lại. Em ích kỷ, em biết.”
Nam lặng thinh. Không giận dữ. Không trách móc. Chỉ là một nỗi buốt lạnh mơ hồ trong tim.
Ba năm sau.
Một người đàn ông ngồi trong công viên, đứa trẻ gái nhỏ ngồi trên đùi anh, ríu rít đọc truyện. Giao đã biết đi, biết nói, biết gọi Nam là “ba” với một sự hồn nhiên không chút nghi ngờ.
Không phải máu mủ. Không cần là máu mủ.
Nam đã hiểu, không phải huyết thống làm nên một người cha. Mà là cách anh chọn ở lại — khi người khác chọn rời đi.
My mất quyền nuôi con sau khi bỏ rơi An cho người khác chăm. Linh sống độc lập, dũng cảm hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng ghé thăm Giao như một người bạn.
Còn Nam — cuối cùng cũng làm cha, không phải của đứa trẻ nào anh nghĩ là con ruột mình