×
×

Ngày ly hôn chồng, anh chỉ thẳng mặt nói tôi phúc lắm mới ra đi tay trắng, như thế đã là quá nhân nhượng với tôi rồi. Tôi chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn

Tòa án. Chiều muộn. Trời không mưa nhưng cũng chẳng nắng, mây xám như lòng người.

Tôi bước ra khỏi phòng xử, giấy ly hôn trên tay, lòng nhẹ tênh.

Anh nhìn tôi, môi nhếch lên. Vẫn kiểu khinh khỉnh quen thuộc suốt ba năm làm chồng.

– Em phúc lớn lắm mới ra đi tay trắng. Như vậy đã là quá nhân nhượng với em rồi.

Tôi không phản kháng, không nói thêm một lời. Chỉ khẽ cười, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng.
– Cảm ơn anh, vì đã nhân nhượng.

Tôi bước đi, để lại phía sau những điều từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời.

**

Tôi từng yêu anh đến quặn lòng. Tình đầu, người đầu tiên, lần đầu tiên tin rằng chỉ cần yêu đủ nhiều là có thể nắm tay nhau đến cuối đời.

Nhưng cuộc sống hôn nhân là một cuộc chơi cờ khốc liệt. Tôi không biết bước lui, cũng chẳng giỏi tấn công. Anh thì khác – giỏi mặc cả, giỏi đong đếm, giỏi chà đạp người yêu mình rồi lại đổ lỗi cho cô ấy… vì quá yếu đuối.

Khi tôi phát hiện anh ngoại tình, mọi thứ như sụp đổ. Nhưng anh không xin lỗi. Ngược lại, anh mỉa mai:

– Cô ở nhà ăn bám tôi, có tư cách gì để trách?

Tôi không ăn bám. Tôi bỏ việc để chăm con. Vì lời hứa: “Em cứ ở nhà, để anh lo.”
Nhưng khi anh “lo” xong cho người đàn bà khác, tôi chỉ còn là gánh nặng.

Ly hôn, anh đòi nuôi con. Tôi cười buốt lạnh.

– Anh không nuôi nổi chính mình, lấy gì nuôi con?

– Tôi không nuôi cũng không để cô nuôi. Thằng bé là công cụ ràng buộc. Mất nó, cô chẳng còn gì.

Tòa xử. Tôi thua. Vì không nghề nghiệp ổn định, không nhà cửa, không thu nhập rõ ràng.

Tay trắng rời đi, ngoài giấy ly hôn, tôi chỉ ôm theo vài bức ảnh cũ và một lời hứa thầm:
Chờ mẹ, con nhé.

**

6 tháng sau.

Tôi vẫn sống ở căn phòng trọ nhỏ ngoại thành, đi làm từ sáng đến tối. Học pha chế buổi sáng, rửa bát quán ăn trưa, làm cộng tác viên viết bài ban đêm. Có hôm ngủ gục trên bàn, tỉnh dậy thấy nước mắt chảy vào miệng mặn đắng.

Nhưng tôi không thấy nhục. Thà mệt nhoài vì làm lụng, còn hơn kiệt quệ vì bị khinh thường.

Tôi sống âm thầm như cái bóng. Không bạn bè, không gia đình, không liên lạc gì với anh.

Cho đến khi một đứa em gọi điện:

– Chị ơi, chị xem TikTok chưa?

– Chị còn thời gian đâu mà xem…

– Chị vào đi. Có chuyện to đấy.

Tôi mở điện thoại. Màn hình hiện lên một clip dài chưa đến 1 phút: chồng cũ của tôi – với chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, mặt đỏ bừng, giằng co với một phụ nữ giữa quán cà phê.
Tiếng con trai tôi gào lên phía sau:
– Bố bỏ mẹ, giờ lại bỏ con nữa hả?

Tôi chết lặng.

Clip lan nhanh như lửa rừng. Bình luận phía dưới rộn ràng:

“Bố gì kỳ vậy trời!”
“Tội đứa nhỏ quá!”
“Anh trai này trông quen quen, có vẻ dân có tiền mà sống tệ!”

Tôi không khóc. Chỉ lặng người. Không nghĩ rằng sau 6 tháng, thứ duy nhất anh giữ không nổi… là thể diện.

**

Tối đó, điện thoại tôi đổ chuông. Là anh.

Tôi không bắt máy. Anh gọi lại. Lần này, tôi nhấc máy, giọng nhẹ như sương:

– Gọi làm gì?

– Làm ơn, giúp anh.

Tôi bật cười.

– Giúp à? Anh có nhớ lúc tôi quỳ gối xin được nuôi con, anh nói gì không?

Anh im lặng.

Tôi tiếp tục:

– Anh từng nói: “Tay trắng là nhân nhượng.” Giờ tôi muốn anh… nhân nhượng thêm chút nữa.

– Bao nhiêu? – Giọng anh vội vàng.

– Một tỷ. Không hơn, không kém. Và tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Cũng không bao giờ nhắc chuyện con trai công khai thêm lần nào nữa.

Chỉ 10 phút sau, tài khoản tôi báo tin nhắn: 1.000.000.000 VND đã được chuyển.

Ba ngày sau, tôi đến trường đón con. Thằng bé lao vào lòng tôi, khóc nấc:

– Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nữa nhé.

Tôi siết nó vào lòng.

– Mẹ chưa từng bỏ con. Mẹ chỉ đang học cách đủ mạnh để đưa con về.

**

Tối hôm đó, tôi dắt con đi ăn bánh canh đầu ngõ. Nó vừa ăn vừa kể chuyện trường lớp, ánh mắt sáng lên như mặt trời nhỏ.

Tôi cầm muỗng, lòng rưng rưng. Một tỷ không mua được danh dự, càng không mua được hạnh phúc.

Nhưng nó đổi lại được điều quan trọng nhất: Tôi và con, lại là một.

Related Posts

M:ải m:ê tung “liên hoàn cước” với tài xế xe công nghệ, anh Long nhận cái kết không ngờ

Chiều 18-6, Công an tỉnh Bình Dương đã ra lệnh bắt giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với Nguyễn Trọng Long (38 tuổi, ngụ Bình Phước)…

Linh về nhà, mặt mày hớn hở: “Chị thấy chưa? Mọi thứ đúng như kế hoạch!”

Hà Nội, một buổi chiều mưa lất phất. Linh, em gái tôi, ngồi thu lu trong góc phòng, mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra một ý…

“Chị xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng chị chỉ muốn sống”

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào một tình huống như thế này. Câu chuyện bắt đầu từ một quyết định tưởng chừng đơn giản:…

“Cô chuẩn bị tiền chưa? Đây là ông Thành, người mua nhà. Nếu cô không trả 3 tỷ, tôi bán nhà cho ông ta, giá 5 tỷ!”

Câu chuyện về căn nhà của Hiển Trâm ngồi bên hiên nhà, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng thanh thản của…

Ông Nhàn sữ/ng s/ờ, lần đầu tiên trong đời bị một cô gái trẻ “dạy dỗ” trước mặt mọi người

Ở một làng quê nhỏ ven sông, Hải là chàng trai hiền lành, nổi tiếng với nụ cười ấm áp và tình yêu dành cho cô gái…

hị tuyên bố rằng sau 100 ngày, mẹ và tôi phải rời đi, vì “nhà này giờ thuộc về chị.”

Bốn năm trước, anh trai tôi, Hùng, phát hiện mình mắc u não. Bác sĩ nói tiên lượng không tốt, nhưng anh vẫn kiên cường chiến đấu,…