×
×

Ngày mẹ chồng mắng tôi không ra gì vì chăm 6 đứa cháu ngoại của bà chưa khéo, tôi ngậm ngùi bỏ về nhà đẻ mà không mang theo thứ gì

Mùa hè đến, mang theo cái nắng gay gắt và tiếng ve kêu rền vang trên những tán cây. Ngôi nhà ba tầng khang trang của bố mẹ chồng tôi bỗng chốc hóa thành một tổ ong rộn rã. Sáu đứa cháu ngoại, từ đứa lớn nhất mười hai tuổi đến đứa bé nhất chưa đầy ba, được các con dâu, con rể từ khắp nơi gửi về cho ông bà chăm sóc trong kỳ nghỉ hè. Tôi, người dâu trưởng, trở thành tâm điểm của mọi sự hỗn loạn, dù trái tim tôi đang rỉ máu vì một vết thương chẳng ai thấu.

Tôi và Quốc, chồng tôi, cưới nhau đã bảy năm. Bảy năm, với biết bao lần khám bác sĩ, thuốc thang, và những ánh mắt dò xét từ gia đình chồng. Tôi hiếm muộn. Những lời thì thầm sau lưng, những câu hỏi vô tình từ họ hàng, và cả ánh mắt thương hại của mẹ chồng khiến tôi dần quen với cảm giác mình là một mảnh ghép lỗi trong bức tranh hoàn hảo của gia đình. Nhưng tôi vẫn cố gắng, vẫn mỉm cười, vẫn gồng mình làm tròn bổn phận dâu trưởng. Mùa hè này, với sáu đứa trẻ, là thử thách lớn nhất.

Sáng sớm, tiếng khóc của bé Na, đứa cháu út, làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi vội chạy xuống bếp, nơi nồi cháo đang sôi sùng sục, trong khi thằng Tí, cháu lớn nhất, đang hét lên đòi chơi game trên điện thoại của tôi. Ở phòng khách, hai đứa sinh đôi nhà chị hai đang cãi nhau vì một con búp bê, còn cặp chị em nhà cậu út thì lôi hết đồ chơi ra sàn, biến căn phòng thành bãi chiến trường. Tôi chạy qua chạy lại, tay chân luống cuống, đầu óc quay cuồng. Quốc, chồng tôi, sáng nay đã đi công tác, để lại tôi một mình xoay xở.

Mẹ chồng tôi, bà Hiền, ngồi trên ghế bành, tay cầm tách trà, thỉnh thoảng lại buông một câu: “Cẩn thận cái bát, đừng để tụi nhỏ làm vỡ!” hay “Cháo mặn quá, Linh, con nấu kiểu gì thế?” Tôi chỉ biết gật đầu, nuốt chặt những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Nhưng trong lòng, tôi như một sợi dây đàn căng hết cỡ, chỉ chực đứt.

Đến trưa, khi cả sáu đứa trẻ cuối cùng cũng chịu ngồi yên ăn cơm, tôi thở phào, tưởng mình có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng rồi bé Na làm đổ bát canh, Tí chạy ra sân đá bóng làm vỡ chậu cây yêu thích của mẹ chồng, và cặp sinh đôi lại khóc ré lên vì tranh nhau một chiếc bánh. Tôi cố gắng dỗ dành, lau dọn, nhưng mệt mỏi đã ngấm sâu vào từng thớ thịt. Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi bước vào, nhìn cảnh hỗn loạn, bà thở dài: “Linh, con chăm trẻ kiểu gì mà để tụi nó phá tanh bành thế này? Thảo nào… đến con mà con còn không biết chăm, nói gì đến cháu.”

Câu nói ấy như một nhát dao. Tôi đứng sững, tay vẫn cầm chiếc khăn lau, nước mắt chực trào. Bảy năm qua, tôi đã nghe đủ những lời bóng gió, nhưng lần này, nó như giọt nước tràn ly. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ cởi tạp dề, bước ra khỏi nhà. Tôi không mang theo bất cứ thứ gì, không cả chiếc túi xách. Tôi chỉ muốn chạy trốn, về nơi duy nhất tôi cảm thấy an toàn – nhà bố mẹ đẻ.

Nhà bố mẹ tôi cách đó ba mươi cây số, nằm nép mình bên một con sông nhỏ. Khi tôi đẩy cửa bước vào, mẹ tôi đang ngồi đan len dưới hiên. Thấy tôi, bà ngạc nhiên: “Linh, sao con về đột ngột thế? Có chuyện gì à?” Tôi không trả lời, chỉ ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Bố tôi từ trong nhà bước ra, lo lắng hỏi han, nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi không muốn kể, không muốn nhắc lại câu nói của mẹ chồng. Tôi chỉ muốn quên đi tất cả.

Cả buổi chiều, tôi nằm trong căn phòng cũ, nhìn lên trần nhà, nghe tiếng gió lùa qua cửa sổ. Tôi nghĩ về Quốc, về những ngày đầu chúng tôi yêu nhau. Anh luôn dịu dàng, luôn bảo vệ tôi, nhưng từ khi chuyện hiếm muộn trở thành cái gai trong gia đình, anh dần trở nên xa cách. Anh vẫn yêu tôi, tôi biết, nhưng áp lực từ mẹ chồng và cả những lần thất bại trong hành trình tìm con đã khiến chúng tôi ít nói chuyện hơn. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang sai khi cứ cố gắng làm hài lòng tất cả, mà quên mất chính mình?

Đêm buông xuống, trời bắt đầu mưa. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, lòng nặng trĩu. Bỗng chuông cửa reo. Mẹ tôi ra mở, và tôi nghe tiếng bà ngạc nhiên: “Quốc? Mẹ? Sao lại đến đây giờ này?” Tôi vội chạy ra, tim đập thình thịch. Dưới ánh đèn mờ ảo, Quốc đứng đó, áo ướt sũng, tay dắt hai đứa cháu gái – bé Na và chị lớn của nó, bé Mai. Mẹ chồng tôi đứng sau, khuôn mặt bà đầy vẻ lo lắng, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

“Linh…” Quốc gọi, giọng khàn đặc. “Anh xin lỗi. Anh không biết mẹ nói những lời đó. Anh vừa về nhà, nghe mẹ kể lại, anh… anh không thể để em đi như thế.”

Tôi nhìn anh, rồi nhìn mẹ chồng. Bà Hiền bước tới, đôi tay run run nắm lấy tay tôi. “Linh, mẹ sai rồi. Mẹ không nên nói những lời đó. Mẹ biết con đã cố gắng rất nhiều, không chỉ với tụi nhỏ, mà với cả gia đình này. Mẹ… mẹ xin lỗi.”

Tôi sững sờ. Trong suốt bảy năm làm dâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng cúi đầu xin lỗi. Bé Na, đứng bên cạnh, ngước nhìn tôi, mắt long lanh: “Cô Linh, cô đừng giận bà nữa. Bà nói cô chăm bọn con tốt lắm, tốt hơn cả mẹ con.” Bé Mai gật đầu, thêm vào: “Bà bảo cô là người dâu tuyệt vời, chỉ là bà lỡ lời thôi.”

Tôi bật cười, nước mắt lăn dài. Tôi quỳ xuống, ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Quốc bước tới, đặt tay lên vai tôi, giọng anh ấm áp: “Linh, anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ luôn ở bên em, dù chuyện gì xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, được không?”

Tôi gật đầu, không nói được gì, chỉ cảm nhận hơi ấm từ tay anh. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

Sáng hôm sau, khi tôi trở về nhà chồng, tôi nhận được một cuộc gọi từ bác sĩ. Giọng ông vui mừng: “Chị Linh, tôi vừa nhận được kết quả xét nghiệm mới nhất. Chị đang mang thai, khoảng sáu tuần rồi!” Tôi gần như làm rơi điện thoại. Mang thai? Sau bao nhiêu năm, bao nhiêu lần thất vọng? Tôi run rẩy gọi cho Quốc, và khi anh nghe tin, tôi nghe thấy cả tiếng anh cười qua điện thoại, lẫn trong tiếng khóc.

Nhưng bất ngờ lớn nhất vẫn đang chờ đợi. Khi tôi kể chuyện này với mẹ chồng, bà nhìn tôi, mắt đỏ hoe. “Linh, mẹ có chuyện muốn nói. Thật ra, mẹ đã biết con mang thai từ tuần trước, khi con đi khám mà không nói gì. Mẹ thấy con mệt mỏi chăm tụi nhỏ, mẹ sợ con quá sức, nên… mẹ cố tình nói nặng lời để con về nhà nghỉ ngơi. Mẹ không ngờ con lại bỏ đi.”

Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Hóa ra, câu nói đau lòng ấy lại là cách mẹ chồng bảo vệ tôi, theo cách vụng về của bà. Tôi ôm lấy bà, lần đầu tiên cảm nhận được sự gắn kết thật sự giữa hai người phụ nữ trong gia đình.

Mùa hè năm ấy, ngôi nhà không chỉ rực rỡ bởi tiếng cười của sáu đứa trẻ, mà còn bởi một niềm hy vọng mới – đứa con đầu lòng của tôi và Quốc, món quà bất ngờ mà cuộc sống ban tặng, giữa những cơn mưa và những giọt nước mắt.

Related Posts

Xử phạt người phụ nữ bán trà đá ở vỉa hè bến xe Mỹ Đình, sai 1 ly đi cả đời

Không chỉ lấn chiếm vỉa hè để bán trà đá, người phụ nữ còn có hành động xấu xí khi xua đuổi, đá vào vali của cô…

Người dân được EVN rà soát tiền điện tăng vọt, liệu có được hoàn trả?

EVN yêu cầu rà soát từng trường hợp phản ánh về hóa đơn tiền điện tháng 6-2025 tăng cao. Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) đã…

Lửa bao trùm THIÊU RỤI 5 PHÒNG TRỌ sát đường lớn ở TP. Hồ Chí Minh, NGUYÊN NHÂN ban đầu là gì?

Vụ cháy xảy ra tại căn nhà cho thuê trọ trên đường Đỗ Mười, phường Tân Thới Hiệp (TPHCM) làm nhiều tài sản bị thiêu rụi. Đến…

Quảng Trị: Nhiều tài xế nguy cơ m;ất trắng gần 700 triệu đồng, mua xe điện đ;ắt gấp 6 lần xe thường nhưng nay không được sở hữu, sự thật phía sau giờ mới rõ

Ngày 7-7, nhiều tài xế xe điện chạy thử nghiệm tại một số tuyến phố ở phường Đồng Hới (tỉnh Quảng Trị) phản ảnh đã mua xe…

Điều chỉnh giá tính lệ phí trước bạ của gần 500 mẫu ôtô, xe máy, nhìn danh sách mà ối dồi ôi

Hàng loạt mẫu xe mới được cập nhật mức giá tính lệ phí trước bạ từ 30/6, trong đó 323 ôtô và hơn 123 xe máy. Cục…

Đường này nó lạ lắm, 7 kỹ sư xây dựng bị đình chỉ vì xây cầu vượt… cua góc 90 độ

Chính quyền thành phố Bhopal, bang Madhya Pradesh đình chỉ 7 kỹ sư vì lỗi thiết kế cầu vượt đường sắt. Thành phố Bhopal thu hút sự…