Minh Yên đứng lặng sau cánh gà, ánh đèn sân khấu hắt bóng cô dài hun hút trên sàn gỗ. Khán phòng vẫn rộ lên những tràng vỗ tay cuồng nhiệt, gọi tên cô như thói quen, nhưng trái tim cô trống rỗng như một căn phòng bỏ hoang.
Ngày ấy, Minh Yên là cái tên vàng của làng nhạc Việt. Giọng hát của cô là thứ bùa mê ngọt ngào khiến khán giả rơi lệ, giới truyền thông tốn không ít giấy mực. Ở đỉnh cao, cô kiêu hãnh và cô đơn.
Rồi một ngày, Phương Du xuất hiện. Em gái kết nghĩa, ca sĩ trẻ do chính Minh Yên nâng đỡ. Du có vẻ đẹp mong manh, giọng hát trong trẻo và một ánh mắt luôn ánh lên tia ngưỡng mộ. Họ thân thiết, san sẻ mọi thứ — hoặc Minh Yên tin là vậy.
Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu sụp đổ.
Minh Yên mất giọng. Không phải khản đặc hay hụt hơi — mà là một sự rút cạn kỳ lạ. Cô vẫn hát, nhưng tiếng hát vang lên như của người khác: vô hồn, lạc điệu. Các nhạc sĩ quay lưng, hợp đồng bị hủy, người hâm mộ rút dần như thủy triều. Trong những buổi biểu diễn hiếm hoi còn sót lại, cô hát như một cái bóng, phía sau ánh hào quang mờ nhòe của chính mình.
Phương Du thì ngược lại. Cô vụt sáng không ngờ, nổi bật trong những bản hit mới nghe đã quen thuộc. Giới truyền thông bắt đầu gọi cô là “nữ hoàng ballad thế hệ mới” — danh xưng từng là của Minh Yên.
Một đêm nọ, Yên tỉnh dậy giữa tiếng khóc của chính mình. Cô mơ thấy mình bị chôn sống trong một chiếc hòm gỗ, xung quanh là tiếng cười khe khẽ và mùi hương lạ. Sáng hôm sau, cô đến chùa.
Sư bà nhìn cô, rồi lặng lẽ bảo:
— Con bị yểm. Là thứ bùa rút vía, rất hiểm độc. Không phải ai cũng dùng được. Phải là người thân cận, biết rõ con — và có oán niệm.
Yên không tin. Không muốn tin. Nhưng một phần sâu kín nào đó trong cô gật đầu.
Cô bí mật thuê người điều tra. Và rồi mọi dấu vết dẫn về căn phòng riêng của Phương Du. Trong góc tủ là một chiếc hộp gỗ nhỏ, khóa chặt. Khi mở ra — tóc, ảnh, móng tay, một tấm vải có dính máu… tất cả là của Minh Yên.
Và một con búp bê gỗ nhỏ, mặt không rõ nét, nhưng trên cổ có đeo dây chuyền giống hệt chiếc mà Yên từng tặng Du năm xưa.
Minh Yên không báo công an. Cô im lặng rời xa sân khấu, biến mất khỏi truyền thông, dọn về sống ẩn dật trong một ngôi nhà nhỏ gần đồi thông Đà Lạt. Cô không trả thù, không lên tiếng, không xuất hiện lần nào nữa.
Mười năm sau, trong một cuộc phỏng vấn hiếm hoi, Phương Du — giờ đã là một diva quốc tế — được hỏi về người chị cũ.
Cô cười nhẹ, mắt long lanh:
— Chị ấy là một phần tuổi trẻ của tôi. Đáng tiếc… đôi khi tài năng và ánh sáng không cùng nhau tồn tại mãi mãi.
Câu chuyện tưởng như khép lại. Nhưng vài tuần sau, Du bắt đầu mơ. Mỗi đêm là một khúc nhạc lạ lùng vang lên, có tiếng hát run rẩy cất lên giữa rừng sương. Giai điệu ấy khiến cô tỉnh giấc giữa đêm, tim đập dồn dập, cảm giác như ai đó đang đứng ngay đầu giường.
Ban đầu là mơ. Sau đó, cô bắt đầu nghe thấy nó ngay cả khi tỉnh: trong phòng thu, trên sân khấu, giữa tiếng vỗ tay. Một khúc hát buồn, u uẩn, gào lên như ai đó hát từ đáy huyệt sâu.
Phương Du mất ngủ, xuống cân, giọng hát trở nên chênh vênh kỳ lạ. Mỗi khi lên nốt cao, cô cảm giác như ai đó bóp chặt cổ mình. Các buổi diễn thất bại, truyền thông bắt đầu xì xào: “Du không còn như xưa”.
Rồi một hôm, người ta thấy cô ngất xỉu ngay trên sân khấu, mắt mở trừng trừng, tay siết chặt chiếc micro như đang cầu cứu. Trong tiếng loa rè, một đoạn nhạc vang lên — không ai biết từ đâu — là khúc hát của Minh Yên năm nào.
Giọng hát ấy tràn ngập khán phòng, thanh thoát, ai oán và tuyệt vọng. Người ta kể, nhiều người trong khán giả đã bật khóc không kiểm soát được.
Từ đó, không ai nghe lại được giọng hát của Phương Du. Cô biến mất khỏi làng nhạc. Có tin đồn cô sống trong một viện điều dưỡng tâm thần ở Thụy Sĩ, cả ngày lẩm nhẩm hát một khúc nhạc không ai hiểu.
Chỉ có một người biết rõ khúc nhạc đó là gì.
Trong ngôi nhà nhỏ ở Đà Lạt, Minh Yên thỉnh thoảng vẫn cất tiếng hát. Giọng cô đã trở lại — không phải để biểu diễn, mà để ru linh hồn ai đó không bao giờ được yên.