Cơn mưa chiều tầm tã trút xuống ngôi làng nhỏ ven núi, nơi có căn nhà mái ngói rêu phong, cũ kỹ như chính những ký ức của bà Hòa – người mẹ đã mất đứa con trai duy nhất cách đây 20 năm.
Ngày ấy, Dũng – cậu con trai mới 12 tuổi – bị bà đuổi ra khỏi nhà trong một trận cãi vã dữ dội. Vì nghèo khó, vì những ấm ức chồng chất, vì một lời nói vô tâm mà hai mẹ con rạn nứt. Dũng bỏ đi trong nước mắt. Từ đó, biệt tăm.
Bà Hòa từng đi tìm, từng ngóng tin, từng lặng lẽ hy vọng. Nhưng năm tháng qua đi, thời gian mài mòn cả ký ức lẫn niềm tin. Người làng bảo con trai bà chắc đã chết đâu đó, hoặc sống lang thang như bao đứa trẻ bụi đời khác. Bà chỉ lặng im, giấu nước mắt sau những nếp nhăn.
Rồi một ngày, trong khi đang cặm cụi vá lại chiếc áo cũ, bà nghe tiếng xe hơi đỗ trước sân. Một người đàn ông lịch lãm bước xuống. Anh giới thiệu mình là Minh, doanh nhân ở thành phố, vừa mua khu đất bên cạnh để xây trại dưỡng lão, tiện thể ghé thăm hỏi han hàng xóm xung quanh. Anh ta ăn nói nhẹ nhàng, lễ phép, ánh mắt sáng nhưng sâu thẳm như giấu một điều gì đó.
Từ hôm đó, Minh thường xuyên lui tới. Anh sửa lại mái nhà cho bà, lắp lại đường nước, gửi biếu ít quà quê. Khi bà Hòa bị cảm, chính anh đưa bà vào viện, lo thuốc men. Người làng bắt đầu râm ran: “Cái cậu Minh này quý bà Hòa như mẹ ruột.”
Một ngày nọ, bà Hòa phát hiện có người giấu tên gửi tiền vào tài khoản của bà hằng tháng. Khi hỏi Minh, anh chỉ cười: “Chắc người nào đó thấy bác tốt nên muốn giúp.” Bà không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Nhiều tháng trôi qua, Minh càng thân thiết với gia đình bà. Anh hay nấu ăn, cùng bà nhổ cỏ, thậm chí sửa lại bức tranh thêu dang dở mà bà giữ từ thuở xưa. Trong một lần dọn kho, anh phát hiện chiếc áo cũ rách vai – chiếc áo Dũng mặc ngày bị đuổi đi. Anh cầm nó rất lâu, ánh mắt rưng rưng.
Đến Tết, Minh mời bà Hòa về thành phố chơi. Tại biệt thự sang trọng, bà choáng ngợp. Trên bàn thờ trong phòng khách, bà bất ngờ thấy bức ảnh của chính mình thời trẻ, được lồng kính cẩn thận. Bà sững người. Quay sang, Minh đang đứng đó, mắt đỏ hoe.
“Con xin lỗi mẹ,” anh nghẹn ngào, quỳ xuống.
Không khí lặng ngắt. Bà Hòa bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu anh.
“Mẹ biết con là ai từ đầu,” bà nói, giọng run run nhưng đầy ấm áp.
“Vậy tại sao mẹ không nói gì?”
“Vì mẹ sợ… nếu con chưa sẵn sàng tha thứ. Mẹ từng đánh mất con một lần. Mẹ không muốn đẩy con đi thêm lần nữa.”
Dũng – hay Minh – òa khóc như đứa trẻ.
Một tuần sau, cả làng xôn xao khi thấy bà Hòa dọn nhà lên thành phố sống với “ông Minh”. Chỉ có vài người biết rõ sự thật. Còn lại, họ chỉ nghĩ đó là một người tốt, cưu mang bà lão neo đơn.
Dũng không cần ai biết mình là ai. Anh đã có điều quan trọng nhất: một mái nhà, một người mẹ – và sự tha thứ lặng thầm đã chữa lành hai trái tim tưởng chừng đã mất nhau mãi mãi.